TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Rau cậu trồng đã nảy mầm – Từ chối bị lợi dụng!

Tô Lăng đặt bút xuống, thản nhiên quan sát những người dân trong văn phòng, ai nấy đều có vẻ mặt khác nhau, thì thầm bàn tán, nhưng không ai đứng ra nói một lời công bằng.

Trước ánh mắt cầu cứu của Trương Thúy Hoa, Tô Lăng vẫn giữ thái độ bình thản. Hôm nay trưởng thôn không có mặt, ủy ban thôn chỉ có phó chủ nhiệm Lý Nguyệt Nga và một nhân viên văn phòng, trước khi làm rõ sự việc, cậu không thể thiên vị ai.

Tuy vậy, là “ông chủ” trả lương, Tô Lăng cũng không muốn bị thiệt vô lý, dù sao thì tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống.

Tô Lăng nhẹ nhàng, lịch sự nói với Lý Nguyệt Nga: “Chủ nhiệm Lý bớt giận một chút, một mình cô thống kê hơn hai trăm người dân, quả thực rất vất vả.”

Trước một người đàn ông lịch thiệp, đẹp trai, ai cũng khó mà cưỡng lại, Lý Nguyệt Nga cũng không ngoại lệ, giọng điệu dịu đi: “Công việc giám sát này, cực khổ mà chẳng được cảm ơn, lại dễ đắc tội người khác, ban đầu tôi cũng không muốn làm, nhưng ai bảo tôi là cán bộ duy nhất ở thôn Thạch Khê tốt nghiệp cấp ba? Nhị gia gia tin tưởng tôi, mời tôi với mức lương cao, tôi đương nhiên không thể làm ông ấy thất vọng. Tiểu Tô à, cậu không biết đâu, mỗi ngày tôi dậy từ sớm tinh mơ, lên đồi xuống núi, một ngày đi lại bốn năm lượt, không chỉ phải ghi lại giờ làm việc của mọi người, còn phải xem công việc họ làm có đúng không, có tốt không, đôi khi mắc chút lỗi nhỏ, bị người khác trách móc, tôi cũng chỉ biết nhẫn nhịn.”

Bà ta tuôn một tràng như trút nỗi lòng, Tô Lăng kiên nhẫn lắng nghe hết, khẽ gật đầu: “Thống kê bằng tay quả thật rườm rà, để tôi nghĩ cách xem có thể đưa vào một số sản phẩm công nghệ cao, giúp việc quản lý chính xác hơn, tiện lợi hơn và có hệ thống hơn.”

Lý Nguyệt Nga chần chừ: “Sản phẩm… Công nghệ cao thì chắc tốn nhiều tiền lắm?”

Tô Lăng nói: “Tiền không phải vấn đề, miễn là dùng tốt là được.”

Trương Thúy Hoa thấy chuyện của mình vẫn chưa được giải quyết, uất ức kêu lên một tiếng: “Anh Tô…”

Tô Lăng cố kìm cảm giác nổi da gà, uyển chuyển nói với cô ta: “Đừng vội, chuyện của cô chờ một chút, trong máy tính văn phòng có ghi chi tiết ngày công của mọi người, lát nữa ai còn thắc mắc thì kiểm tra chung luôn.”

Trương Thúy Hoa nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Thật… Thật sao?”

Cô ta không hiểu máy tính, nhưng chỉ cần có thể trả lại số giờ công cho cô ta thì cô ta sẵn sàng đợi thêm một chút.

Vì vậy, cô ta đứng dậy lui sang một bên, người phía sau là Lý Quốc bước lên, ngồi đối diện với Tô Lăng, xoa hai bàn tay đen thô, ngây ngô cười nói: “Chào cậu Tô, tôi là Lý Quốc.”

Tô Lăng cầm bút lên, đánh dấu một cái trước tên Trương Thúy Hoa, sau đó cũng đánh dấu trước tên Lý Quốc: “Chú và Trương Thúy Hoa đều có vấn đề về giờ công, tạm thời đứng sang một bên chờ.”

Lý Quốc lo lắng nhìn sang Lý Nguyệt Nga, Lý Nguyệt Nga nói với Tô Lăng: “Không phải chỉ có Trương Thúy Hoa có ý kiến sao? Giờ công của Lý Quốc chắc là không có vấn đề gì.”

Nói xong còn nháy mắt với Lý Quốc một cái, Lý Quốc lập tức phụ họa: “Đúng, đúng, tôi không có ý kiến, không có ý kiến gì cả.”

Trương Thúy Hoa dựa vào góc tường, khinh bỉ nhìn Lý Quốc.

Ai mà không biết Lý Quốc là em trai của Lý Nguyệt Nga, mỗi lần ghi chép giờ công, Lý Nguyệt Nga đều tăng thêm giờ cho em mình, những người khác chỉ biết tức mà không dám nói, cứ để mặc cho Lý Nguyệt Nga ăn chặn tiền của Tô nhị gia. Tô nhị gia thật sự là người tốt, biết rõ Lý Nguyệt Nga bao che cho em trai mà cũng không so đo. Nay đổi sang cậu Tô, Lý Nguyệt Nga dựa vào việc cậu mới đến, chưa rõ tình hình, vậy mà dám tăng thêm nhiều giờ công cho Lý Quốc như thế, rõ ràng là nắm chắc việc cậu Tô không có chứng cứ để điều tra.

Tô Lăng cầm ly giữ nhiệt trên bàn, từ tốn uống một ngụm, hỏi Trương Thúy Hoa: “Vừa nãy cô nói giờ công của cô và Lý Quốc bị ghi nhầm cho nhau, cô chắc chắn chứ?”

Trương Thúy Hoa cắn răng, làm lơ ánh mắt uy hϊếp của Lý Nguyệt Nga, kiên quyết nói: “Đúng, giờ công của tôi và ông ta bị nhầm.”

Tô Lăng nói với Lý Quốc: “Đã vậy, nếu Trương Thúy Hoa khẳng định rằng có sự nhầm lẫn giữa giờ công của cô ấy và chú thì hiện tại tôi tạm thời không thể thanh toán tiền công cho chú.”

Lý Nguyệt Nga cau mày, giọng cao lên nói: “Tôi mỗi ngày đều ghi chép thủ công, hôm sau đưa cho Tiểu Diệp nhập vào máy tính, sao có thể sai được?”

Tiểu Diệp chính là nhân viên văn phòng ngồi trước máy tính, nghe thấy Lý Nguyệt Nga nhắc đến mình, cô ta khẽ lên tiếng: “Bảng thống kê do chủ nhiệm Lý đưa cho tôi, sau khi tôi nhập vào máy tính đều sẽ kiểm tra ba lần, đảm bảo không sai sót.”

Tô Lăng vặn nắp ly giữ nhiệt, đứng dậy hỏi Tiểu Diệp: “Cô dùng phần mềm thống kê nào?”

Tiểu Diệp dùng chuột nhấp vào biểu tượng WPS Office trên màn hình máy tính: “Là bảng Excel trong cái này.”

Tô Lăng gật đầu hiểu ý, mời cô ta đứng lên, đổi chỗ để cậu ngồi trước máy tính, tay cầm chuột một cách tao nhã, tìm đến bảng thống kê chi tiết, nhấp đúp để mở ra.

“Tiểu Tô, cậu làm gì thế này…” Lý Nguyệt Nga nghi ngờ ghé sát lại.

“Tôi thấy Trương Thúy Hoa và Lý Quốc đều rất nôn nóng, vậy thì tra cứu chi tiết trước đi.” Tô Lăng thao tác thuần thục vào phần mềm WPS, phát hiện đang ở trạng thái đăng nhập, khóe miệng hơi nhếch lên.

Ban đầu cậu định giữ thể diện cho Lý Nguyệt Nga, cho những dân làng khác đi trước, giữ lại hai người để xử lý riêng, nào ngờ bà ta lại chắc chắn mình không sai, vậy thì đừng trách cậu không khách sáo.

Không phải cậu hoàn toàn tin lời Trương Thúy Hoa, chỉ là gương mặt của Lý Quốc tràn đầy vẻ chột dạ, cậu đâu phải ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra?

Tất nhiên, nếu Lý Nguyệt Nga có lòng riêng thì chắc chắn đã chỉnh sửa trong máy tính, còn tờ bảng in ra đó chính là bằng chứng tốt nhất. Nhưng có thể bà ta không quá am hiểu máy tính, nhất là WPS, phần mềm có dịch vụ đám mây, có thể tìm thấy các phiên bản lịch sử trong vòng một tháng.

“Tra, tra, tra rõ ràng rồi thì cho cô ta nhìn.” Lý Nguyệt Nga tự tin nói. Chiều hôm qua bà ta đã bảo Tiểu Diệp sửa bảng trước, dữ liệu mới ghi đè dữ liệu cũ, ai đến tra cũng không tìm được vấn đề.

Mặc dù Tiểu Diệp là nhân viên văn phòng của ủy ban thôn, thường xuyên xử lý tài liệu điện tử nhưng kỹ năng máy tính cũng chỉ giới hạn như vậy. Nên khi cô ta thấy Tô Lăng thuần thục tìm ra lịch sử của một tháng trước, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Tô Lăng mở lần lượt các tài liệu của hôm nay, hôm qua, hôm kia và ba ngày trước, nhanh chóng tìm đến mục ghi chép của Trương Thúy Hoa và Lý Quốc, sau khi đối chiếu từng bảng một, cậu nói: “Chủ nhiệm Lý, thím qua đây xem, trong các bản ghi chép trước hôm kia, mỗi ngày công của Trương Thúy Hoa đều là tám tiếng, đến ba giờ chiều hôm qua, mới bị sửa thành sáu tiếng.”

Lý Nguyệt Nga há miệng, phát ra tiếng ngạc nhiên: “Cái này… Sao lại như vậy? Chuyện gì xảy ra thế? Tiểu Diệp, hôm qua tôi bảo cô thống kê tổng công giờ của mọi người, có phải cô thao tác sai, làm nhầm công giờ của Trương Thúy Hoa và Lý Quốc rồi không? Quá cẩu thả! Cô lĩnh tám trăm tệ tiền lương mỗi tháng mà làm việc cho tôi thế này sao?”

Mặt Tiểu Diệp tái nhợt, ngón tay nắm chặt vạt áo, cúi đầu lí nhí đứng đó, mặc cho Lý Nguyệt Nga mắng mỏ.

“Xin… Xin lỗi, chủ nhiệm Lý, tôi… Tôi thao tác sai, đã gây hiểu lầm cho mọi người…” Cô ta nghẹn ngào nói.

Trương Thúy Hoa được giải oan, trong lòng rất hả hê, ngưỡng mộ nhìn Tô Lăng, nghe thấy Lý Nguyệt Nga mắng Tiểu Diệp thì bĩu môi, không khách khí nói: “Vừa nãy chủ nhiệm Lý chẳng phải còn thề sống thề chết rằng tôi về nhà ăn cơm trưa sao? Sao giờ lại bảo là Tiểu Diệp thao tác nhầm rồi?”

Các dân làng khác thì thầm bàn tán, Lý Nguyệt Nga bị mất mặt, đập bàn quát lên: “Tôi mỗi ngày phải ghi chép hơn hai trăm người, thỉnh thoảng ghi nhầm một chút chẳng phải chuyện bình thường sao? Tôi cũng chỉ nhìn vào bản in cuối cùng, bị Tiểu Diệp làm cho hiểu lầm thôi.”

Tiểu Diệp, người phải gánh tội thay lặng lẽ lau nước mắt. Chủ nhiệm Lý nhắc đến lương của cô ta, rõ ràng là một lời đe dọa. Nếu cô ta dám vạch trần chuyện này thì đừng mơ có được đồng lương ấy.

Tô Lăng nhìn thấy hết, nhưng không xen vào, in lại một bản tổng hợp công giờ mới, ngồi lại vào chỗ, nhìn đồng hồ nói: “Sắp trưa rồi, chúng ta thanh toán tiền lương trước, để mọi người còn về ăn cơm.”

Lý Nguyệt Nga lén nhìn Tô Lăng, thấy cậu không truy cứu, tảng đá đè nặng trong lòng mới hơi nhẹ đi một chút.

Phát lương xong, Tô Lăng rời khỏi ủy ban thôn, đi về nhà.

Buổi sáng tài khoản vẫn còn hơn một triệu bốn trăm ngàn tệ từ việc bán trà, hôm nay vừa phát lương xong thì chỉ còn lại hơn bảy trăm ngàn, trừ đi các chi phí lặt vặt khác, vẫn còn dư khoảng sáu trăm ngàn, gấp đôi cùng kỳ năm ngoái.

Tính ra trồng trà cũng khá có lời, nhưng nếu tính cả những khoản lỗ trong mấy năm trước thì sáu trăm ngàn này chỉ đủ để bù vào vốn, phải đến tầm này năm sau mới thật sự bắt đầu có lãi.

Nhị gia gia nhận thầu núi để trồng trà, cung cấp việc làm cho thôn Thạch Khê, dẫn dắt mọi người thoát nghèo làm giàu, có thể nói là đã tận tâm tận lực.

Ông ấy thân thiết với trưởng thôn, tin tưởng vào ủy ban thôn, nên mới giao trọng trách quản lý giám sát cho cán bộ thôn. Thế nhưng con người ai cũng có tư lợi, như Lý Nguyệt Nga tham ô bỏ túi riêng, tranh giành công sức của người khác, chắc chắn không phải lần đầu. Trước đây có xảy ra tranh chấp hay không thì cậu không rõ, nhưng hôm nay bị cậu bắt gặp, thì không thể làm ngơ được.

Phần lớn dân làng ở Thạch Khê chất phác thiện lương, dễ sống chung, cũng không bài xích một người ngoài như Tô Lăng. Chỉ có một bộ phận nhỏ, vì lợi ích riêng, hay tính toán chi ly, thích chiếm lợi của người khác.

Lý Nguyệt Nga chính là một trong số đó. Nếu tiếp tục để bà ta làm giám sát công việc thì Tô Lăng không yên tâm. Cậu phải nghĩ cách chu toàn để giải quyết vấn đề này.

Dọc theo con đường đá, đi qua một mảnh ruộng, Tô Lăng dừng bước.

Phía trước chính là mười mẫu đất nhà cậu, bảy mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng rau. Cuối tháng Tư là thời điểm tốt nhất để cấy lúa, nhà người ta đều đã bắt đầu cấy rồi, còn ruộng nhà cậu vẫn trơ trụi, chưa trồng thứ gì cả.

Nhị gia gia mất vào tháng Hai, lỡ mất thời gian gieo hạt vào tháng Ba, không có mạ thì không thể cấy lúa. Trưởng thôn thấy không thể để đất bỏ hoang, bèn bàn với các hộ dân khác, xem nhà ai sau khi cấy xong còn thừa mạ thì chia bớt một ít cho Tô Lăng.

Tô Lăng đương nhiên không thể lấy không, sẵn sàng bỏ tiền mua, đồng thời cũng muốn thuê người cấy lúa. Hiện giờ cậu chỉ làm được những việc đồng áng đơn giản ở vườn rau sau nhà, còn một kỹ thuật cao như cấy lúa thì không nằm trong khả năng.

Về đến nhà, vừa bước vào cổng sân, Tô Lăng liền nghe thấy tiếng “gâu gâu” non nớt vang lên.

Chú chó nhỏ thấy chủ về, bốn cái chân ngắn chạy nhảy lăng xăng trên bãi cỏ, vẫy đuôi, lắc mông, vui vẻ chạy tới.

“Gâu gâu, gâu gâu…”

“King, có ngoan ngoãn trông nhà không đấy?” Tô Lăng ngồi xổm xuống, ôm lấy chú cún con nhào đến, cọ nhẹ cái đầu nhỏ của nó: “Có phải lại béo ra rồi không? Sao thấy nặng hơn vậy?”

“Gâu…” Chú cún lè lưỡi, định liếʍ mặt Tô Lăng, cậu nghiêng người né tránh, không để nó liếʍ được.

“Gâu ư!” Chú cún không vui rồi.

Tô Lăng xoa xoa cái bụng tròn trịa của nó, đặt xuống đất, gõ nhẹ vào đầu nó: “Có phải trộm ăn gì rồi đúng không, hử?”

“Gâu!” Chú cún tỏ vẻ không hiểu, nhấc hai chân trước lên, đòi ôm tiếp.

“Ăn no thì vận động nhiều vào, không sau này thành chó mập đấy.” Tô Lăng gãi gãi cằm nó, rồi đứng dậy đi vào nhà.

Chú cún con đành lạch bạch chạy theo sát chân cậu bằng bốn cái chân ngắn.

Tô Lăng vào phòng ăn, liếc nhìn góc tường, quả nhiên cái bát ăn của chó sạch bóng, không còn gì sót lại. Sáng nay trước khi ra ngoài, cậu đã cho King ăn một lần, sợ trưa về muộn, nên trước khi đi còn đổ thêm thức ăn vào bát cho nó, không ngờ King, cái tên nhóc tham ăn này chẳng hề nhịn đói, đến giờ là ăn liền.

Sờ cái bụng lép kẹp của mình, Tô Lăng chuẩn bị nấu cơm trưa.

Thịt và hải sản trong tủ lạnh gần hết, rau thì là mấy ngày trước thím Lưu mang tới, để lâu nên hơi héo. Cậu xào một đĩa thịt kho, một đĩa rau xanh, ăn với cơm trắng, tạm lấp bụng.

Chú cún con ngửi thấy mùi thơm, ngồi chồm hỗm một cách ngay ngắn, ngẩng đầu trông mong Tô Lăng cho nó một miếng thịt.

Tô Lăng gắp một miếng thịt kho, trước mặt nó, cố ý bỏ vào miệng mình một cách ác ý.

“Ừm, mày còn nhỏ, không được ăn đâu.”

“Gâu!” Chú cún con tủi thân, nằm bẹp xuống đất.

Tô Lăng dùng mũi chân chạm nhẹ vào mông nó, chú cún kêu “gừ” một tiếng, bị phân tán sự chú ý, tò mò chơi đùa với chân chủ.

Ăn xong cơm, Tô Lăng ra vườn rau sau nhà tưới nước.

Tuần trước cậu tìm thấy một gói hạt giống trong tủ bếp, không cần biết là giống rau gì, cứ theo các bước hướng dẫn trong sách trồng trọt mà gieo xuống trước. Mỗi ngày cậu đều tưới nước, đã sáu ngày trôi qua, dường như vẫn chưa nảy mầm.

Tô Lăng ngồi xổm xuống, định bới đất ra xem thử, thì bất ngờ thấy một mầm non nhỏ nhú lên khỏi mặt đất, cậu vui mừng, vươn tay khẽ chạm vào.

Rau cậu gieo đã nảy mầm rồi!

14

0

2 tháng trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.