0 chữ
Chương 7
Chương 7: Vợ anh đi đâu rồi? – Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm!
Từ thư phòng đi ra, Tô Lăng đi đến sân sau.
Sân sau được thím Trương dọn dẹp rất sạch sẽ, dọn ra một con đường lát đá nhỏ, hai bên đường mỗi bên có một mảnh vườn rau rộng khoảng mười mét vuông, trơ trọi, chưa trồng loại cây gì.
Nhiệm vụ hôm nay của Tô Lăng rất đơn giản, dùng cuốc xới tơi đất ở vườn rau.
Ngày nào cũng nhận rau thím Trương mang đến thì không tiện lắm, nhà có đất thì nên tự trồng rau, vừa tiện lâu dài, lại có lợi cho sức khỏe.
Cỏ dại trong vườn đã được dọn sạch, đất khá mềm, Tô Lăng chỉ cần dùng cuốc ba răng xới lên cho tơi để thuận tiện gieo trồng.
Trước khi làm việc, Tô Lăng đã đặc biệt xem hướng dẫn trên mạng, lại hỏi thêm thím Trương, lý thuyết nắm rõ rồi, nhưng khi bắt tay vào làm thì vẫn thấy hơi quá sức. Tuy vậy, sau hai mươi phút đổ mồ hôi cuốc đất, cậu cũng đã xới được một nửa vườn.
Dừng tay, cậu đứng thẳng người, vặn vặn cái eo đang nhức mỏi.
Không ngờ làm việc đồng áng còn mệt hơn cả tập gym!
Lặp đi lặp lại một động tác, đúng là thử thách lớn với cơ bắp tay và lưng.
Chống cuốc đứng đó, Tô Lăng nhìn đồng hồ trên cổ tay trái – mười một giờ, đã đến trưa. Cậu quyết định đi ăn trước.
Tháo găng tay lao động ra, cậu đi đến bên giếng, quay ngược miệng xô lại, mạnh tay ném xuống giếng. Khi nước đầy, cậu từ từ kéo lên, đặt bên miệng giếng.
Đôi bàn tay đỏ au, tê rần của cậu đưa vào làn nước trong vắt, lạnh buốt mát rượi, khiến cậu khẽ thở dài một tiếng. Cậu cúi đầu vốc nước rửa mặt, mái tóc mái trước bị ướt, xoăn càng rõ hơn, nhưng cậu chẳng để tâm, vẩy vẩy đầu, những giọt nước nhỏ bắn ra, lấp lánh dưới ánh nắng.
Trở lại nhà bếp, Tô Lăng lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, vặn nắp ra: “ực, ực” tu liền mấy ngụm.
Nhà bếp bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, nền được phủ một lớp vải lót sàn chống cháy, chống nước, chống mài mòn; bên tường là một dãy thiết bị hiện đại: tủ lạnh hai cửa, tủ khử trùng bát đĩa, lò vi sóng, lò nướng, tủ bồn rửa, máy rửa bát, máy hút mùi và một bàn bếp dài. Có nồi cơm điện và bếp từ, cái bếp đất được lau sạch bóng giờ nằm lẻ loi một góc, chẳng ai ngó ngàng.
Uống xong nước khoáng, hết khát rồi, Tô Lăng lấy rau chân vịt, bông cải xanh, thịt cừu, tôm bóc vỏ, các loại viên thả lẩu từ tủ lạnh ra, bày lên bàn bếp. Cậu đeo chiếc tạp dề ca-rô sặc sỡ, đứng trước bồn rửa, bắt đầu rửa rau rất ra dáng.
Một người ăn thì đơn giản, nấu nồi lẩu nhỏ là xong.
Khả năng thích nghi của con người đúng là rất mạnh mẽ. Mười ngày trước, cậu còn là công tử con nhà giàu mười ngón tay không dính nước xuân; vậy mà bây giờ đã thành thạo rửa rau, nấu cơm rồi.
Nửa tiếng sau, Tô Lăng ngồi một mình trước bàn bát tiên trong phòng ăn, ăn lẩu.
Nồi lẩu trên bếp từ bốc hơi nghi ngút, nước lẩu đỏ sóng sánh, viên bò và viên cá liên tục nổi lên theo dòng nước sôi. Tô Lăng gắp một lát thịt cừu, nhúng vào nước lẩu, đợi thịt chín rồi gắp ra chấm với nước sốt, thổi thổi, bỏ vào miệng.
“Hít…”
Vừa cay vừa đậm đà!
Ngon thật.
Khi đang gắp miếng thịt cừu thứ hai, ngoài sân vang lên giọng oang oang của Lí Đại Hải.
“Anh Tô ơi, anh có nhà không?”
Tô Lăng vặn nhỏ bếp từ, đặt đũa xuống, đi ra khỏi nhà, liền thấy Lí Đại Hải ôm một cục bông nhỏ trong lòng, hí hửng chạy vào.
“Chó con?” Tô Lăng ngạc nhiên nhìn vật nhỏ trong lòng cậu ta.
Lí Đại Hải bước tới, như hiến bảo, giơ chó con lên: “Anh Tô chẳng nói muốn nuôi chó trông nhà sao? Vừa hay chó nhà chú Trương bên cạnh sinh được một tháng rồi, tôi xin một con mang qua.”
Chó con mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn đông ngó tây. Tô Lăng đưa ngón tay thon dài ra, cẩn thận chọc nhẹ vào cái bụng mềm mềm của nó, nó lập tức kêu “gâu gâu” non nớt.
“Nó có tên chưa?” Tô Lăng bị nó làm cho mềm lòng, nét mặt dịu đi.
“Chưa có đâu, anh Tô đặt cho nó đi.” Lí Đại Hải đặt chó con xuống tấm thảm trong phòng khách. Chó con mới đến nơi lạ, trông có vẻ nhút nhát, nằm bẹp xuống đất, vẫy vẫy cái đuôi.
Tô Lăng ngồi xổm xuống, đưa tay gãi gãi cằm cho nó.
Đó là một chú chó ta lông trắng, trên đỉnh đầu có một chỏm lông vàng, nhìn cực kỳ đáng yêu. Được gãi cằm, nó phát ra tiếng khò khè dễ chịu, lè lưỡi hồng ra, định liếʍ tay Tô Lăng.
Tô Lăng như trêu đùa, giơ tay cao lên, chó con “gâu gâu” kêu, quay đầu theo hướng ngón tay cậu.
“Gọi nó là King nhé!”
Đội một chiếc vương miện nhỏ trên đầu, vậy thì phải làm vua. Tô Lăng vui vẻ quyết định như thế.
“Khẩn? Khải?” Lí Đại Hải hồi học cấp hai môn tiếng Anh không tốt, nghe không hiểu có nghĩa là gì.
“King, là vua, cậu cũng có thể gọi nó là Tiểu Kim.” Tô Lăng xoa đầu chú chó nhỏ: “Nó ăn gì vậy?”
Lí Đại Hải lắc đầu: “Không biết nữa, tôi thấy chú Trương cho chó ăn đồ ăn thừa.”
“Đồ ăn thừa thì không được.” Mặc dù Tô Lăng chưa từng nuôi chó nhưng vẫn biết chó không thể ăn nhiều muối: “Lát nữa tôi lên mạng tra thử.”
Chú chó con có lẽ đói rồi, hít hít cái mũi tìm thức ăn, ngửi thấy mùi thơm, liền chạy bốn chân về phía phòng ăn.
Lí Đại Hải đã ngửi thấy mùi thức ăn từ lâu, liếʍ môi hỏi: “Anh Tô đang ăn trưa à?”
“Tôi đang ăn lẩu, cậu ăn rồi chưa?” Tô Lăng đi theo chú chó con vào phòng ăn.
“Ăn rồi ạ.” Lí Đại Hải nhìn nồi lẩu trên bàn, ngửi thấy mùi thịt cừu, không nhịn được nuốt nước bọt.
Tô Lăng thấy cậu ta thèm thuồng, cười nói: “Nhiều nguyên liệu quá, tôi ăn một mình không hết, đổ đi thì tiếc, cậu giúp tôi ăn bớt chút đi.”
Lí Đại Hải chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của đồ ăn, ngượng ngùng gật đầu.
Tô Lăng vào bếp lấy cho cậu ta bát đũa, chú chó nhỏ dưới gầm bàn sốt ruột cắn ống quần của Lí Đại Hải, Lí Đại Hải lắc đầu với nó.
“Không được, cái này mày không được ăn.”
“Gâu! Ứ” Chú chó con đáng thương nằm bẹp trên mặt đất, lộ ra cái bụng trắng nõn nà.
Lí Đại Hải cầu cứu nhìn về phía Tô Lăng, Tô Lăng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đã, lát nữa đưa nó đến chỗ chó mẹ cho bú ít sữa rồi đưa nó ra cửa hàng thú cưng trong thị trấn mua đồ.”
Đã nuôi chó con thì tất nhiên phải có trách nhiệm đến cùng, thức ăn cho chó, ổ cho chó, đồ chơi cho chó… Thứ gì cũng không thể thiếu.
Trước đây cậu từng muốn nuôi thú cưng, nhưng nghĩ đến việc Lận Phong bị dị ứng lông động vật nên đành bỏ cuộc, giờ chỉ còn một mình, muốn nuôi gì cũng không cần kiêng dè nữa.
-
Thành phố S, phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư nhân nhà họ Lận...
“Con còn coi mẹ là mẹ nữa không? Giấu chuyện kỹ đến thế! Nếu không phải bác sĩ Lưu gọi điện cho mẹ, mẹ còn chẳng biết con bị tai nạn xe ở nước ngoài, bị thương nặng thế này!” Người phụ nữ quý phái được chăm sóc rất kỹ ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, vẻ mặt đầy trách móc.
Lận Phong tựa người vào gối, tay trái băng bó treo trước ngực, tay phải cầm điện thoại không ngừng trượt ngón cái trên màn hình, hoàn toàn làm như không nghe thấy lời bà nói.
“…Con có đang nghe mẹ nói không đấy?” Vinh Tư Thu nhức đầu nhìn con trai chằm chằm.
“Vâng.” Lận Phong trả lời qua loa một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào điện thoại.
Vinh Tư Thu bóp trán, bất lực trước đứa con ít nói, liếc sang chồng ra hiệu nhờ ông ấy lên tiếng.
Lận Lập Hoành nhận được ánh mắt ám chỉ của vợ, lập tức ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc mở lời: “Cha nghe nói con đầu tư một viện nghiên cứu sinh học ở nước ngoài?”
Cuối cùng, đề tài này đã thu hút được sự chú ý của Lận Phong, anh đặt điện thoại xuống, nhìn cha: “Vâng.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lận Lập Hoành nhíu mày hỏi: “Viện nghiên cứu sinh học đó chủ yếu nghiên cứu gì?”
Lận Phong mặt không biểu cảm, bật ra hai chữ đủ khiến người ta tức chết: “Bí mật.”
Lận Lập Hoành suýt chút nữa thì nghẹn thở.
Vinh Tư Thu vội vươn tay vỗ nhẹ lưng chồng hai cái, giúp ông ấy bình tĩnh lại. Con trai bà trưởng thành sớm, từ nhỏ đã ít nói, ngoài Tô Lăng ra thì với người khác gần như không hé lời. Muốn nghe anh nói thêm mấy câu còn khó hơn lên trời.
Nghĩ đến Tô Lăng, Vinh Tư Thu lấy làm lạ hỏi: “Tô Lăng đâu rồi? Sao bọn mình đến hơn nửa tiếng rồi mà chưa thấy bóng dáng thằng bé?”
Lận Phong mặt không đổi sắc đáp: “Em ấy đi du lịch rồi.”
“Du lịch?” Vinh Tư Thu không kìm được nâng cao giọng: “Thằng bé này làm sao thế? Chồng bị thương mà không đến chăm, lại còn đi du lịch?”
“Em ấy không biết.” Lận Phong bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn mẹ mình lạnh lẽo.
Vinh Tư Thu khựng lại, dịu giọng xuống: “Sao con không nói cho thằng bé biết? Thằng bé đi lúc nào? Đi một mình hay với bạn? Có an toàn không?”
Lận Phong thu ánh mắt lại, ngón tay cái nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím chín ô điện thoại, dùng những câu chữ sắc bén không chút nhân nhượng bác bỏ báo cáo của cấp dưới.
Thấy con trai không trả lời, Lận Lập Hoành dùng cây gậy trong tay gõ xuống đất, nghiêm mặt nói: “Gọi điện cho thằng bé, bảo thằng bé lập tức quay về.”
Vinh Tư Thu liếc chồng một cái, móc điện thoại ra nói: “Để tôi gọi. Thằng bé này tính tình đơn thuần, còn chưa biết tự chăm sóc mình, đi du lịch dễ bị người ta lừa.”
Lận Phong không ngăn cản, để mặc bà ấy gọi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong điện thoại vang lên giọng điện tử quen thuộc:
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng.”
Vinh Tư Thu đầy vẻ nghi ngờ: “Sao lại ngoài vùng phủ sóng?”
Lận Phong tạm dừng động tác gõ chữ, nói: “Vùng núi không có sóng.”
Vinh Tư Thu đành phải cúp máy, nhìn vết thương băng bó trên trán và cánh tay con trai, ánh mắt đầy xót xa.
Hồi đó con trai bà ấy nhất quyết đòi cưới Tô Lăng, bà ấy đã phản đối kịch liệt. Dù sao thì con dâu nam cũng chẳng chu đáo như con dâu nữ. Hơn nữa, nhà họ Tô và nhà họ Lận lại không hòa thuận, kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này, còn tuyên bố nếu Tô Lăng dám ở bên Lận Phong thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Bà ấy tưởng Tô Lăng sẽ lùi bước, ai ngờ đứa nhỏ ấy lại cứng rắn đến vậy, thà cắt đứt với gia đình cũng nhất định ở bên Lận Phong.
Giờ đây, tuy hôn nhân đồng giới đã hợp pháp nhưng xã hội vẫn còn nhiều ánh mắt dị nghị. Con trai bà ấy lại yêu đàn ông, Vinh Tư Thu từng giằng xé suốt nửa năm, cuối cùng cũng nghĩ thông. Tô Lăng dám theo đuổi hạnh phúc, kiên quyết chọn Lận Phong, bà ấy vừa khâm phục vừa vui mừng.
Hai người kết hôn ba năm, tình cảm ổn định. Lận Phong cưng chiều Tô Lăng đến tận trời. Sợ cậu ở nhà cũ họ Lận không quen, bèn bỏ ra một trăm triệu tệ mua một căn biệt thự ở núi Hương Nham, sống cuộc sống ngọt ngào của hai người. Bà ấy làm mẹ còn chẳng dám can thiệp quá nhiều vào cuộc sống hôn nhân của con. Mới hỏi thêm vài câu đã bị con trai trừng mắt lạnh lùng. Đúng là có vợ rồi là quên mẹ!
Ôm một bụng bực bội, Vinh Tư Thu nói: “Chờ khi Tô Lăng có sóng điện thoại thì con cố gắng khuyên thằng bé quay về. Thương gân động cốt cả trăm ngày, một tay không tiện hoạt động, có thằng bé ở đây thì thêm người chăm sóc.”
Lận Lập Hoành gật đầu đồng tình: “Mẹ con nói đúng đấy.”
Lận Phong đáp: “Có trợ lý rồi.”
Bị gọi đích danh, Hứa Quân Trác, người nãy giờ như cái bóng đứng im nửa tiếng lập tức nở nụ cười lễ phép, cung kính nói: “Lão gia, phu nhân yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Lận tổng thật tốt.”
Vinh Tư Thu nhìn sang Hứa Quân Trác, khẽ gật đầu. Hai trợ lý của Lận Phong là những nhân tài mà nhà họ Lận đã bỏ nhiều tiền đào tạo, năng lực xuất chúng, tài trí hơn người. Có họ ở bên, bà ấy cũng yên tâm phần nào.
“Cha mẹ về trước đây, con nghỉ ngơi cho tốt.” Bà chỉnh lại quần áo, tao nhã đứng dậy.
Lận Lập Hoành chống gậy, giọng nặng nề dặn con trai đang nằm trên giường bệnh: “Còn nửa năm nữa... Con tự liệu lấy.”
Vinh Tư Thu cau mày, muốn nói lại thôi.
Lận Phong đặt điện thoại xuống, lạnh nhạt đáp: “Con biết rồi.”
Chờ cha mẹ đi khỏi, Lận Phong từ dưới gối lấy ra một chiếc điện thoại màu vàng kim, chưa bật nguồn, ngón tay cái không ngừng vuốt ve lớp vỏ điện thoại.
Đây là một chiếc ốp điện thoại đặt làm riêng, trên đó in hình hai người đàn ông tuấn tú đang ôm nhau thân mật, chính là Tô Lăng và Lận Phong.
Hứa Quân Trác đóng cửa phòng bệnh lại, lén lút quan sát Lận tổng, đặc biệt là khi thấy chiếc điện thoại màu vàng trong tay anh, trong lòng không khỏi kêu khổ.
Đó là điện thoại của phu nhân Lận tổng, được đặt cùng với thỏa thuận ly hôn.
Lần trước theo anh đến biệt thự, phát hiện ra bí mật của Lận tổng, Hứa Quân Trác đã toát mồ hôi hột, sợ có ngày lỡ miệng thì sẽ bị Lận tổng diệt khẩu mất.
Vừa rồi lão phu nhân hỏi đến phu nhân, Lận tổng mặt không đổi sắc đáp là cậu đi du lịch, hiển nhiên không muốn để cha mẹ biết chuyện vợ mình đã mất tích. Nhưng giấy sao gói được lửa, nếu lâu ngày không tìm được tổng tài phu nhân, lão phu nhân chắc chắn sẽ nghi ngờ, đến lúc đó không biết Lận tổng định đối phó thế nào.
Tất nhiên, là kẻ đầu sỏ khiến cuộc hôn nhân giữa Lận tổng và phu nhân tan vỡ, hiện giờ, ngày nào Hứa Quân Trác cũng nơm nớp lo sợ. Để chuộc lỗi, anh ta đã dốc toàn lực tìm kiếm phu nhân.
Sau một tuần điều tra, cuối cùng cũng có chút manh mối. Hôm nay đến đây là để báo cáo với Lận tổng, ai ngờ ông bà Lận lại đến nên đành phải làm người gỗ chờ mãi tới bây giờ.
“Lận tổng, đã tra ra tung tích của mười triệu kia rồi.” Anh ta nói.
Lận Phong khựng lại, đặt điện thoại xuống, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Nói đi.”
Hứa Quân Trác đáp: “Người nhận tiền là phó tổng tập đoàn Phó Lâm, Lâm Châu.”
Sân sau được thím Trương dọn dẹp rất sạch sẽ, dọn ra một con đường lát đá nhỏ, hai bên đường mỗi bên có một mảnh vườn rau rộng khoảng mười mét vuông, trơ trọi, chưa trồng loại cây gì.
Nhiệm vụ hôm nay của Tô Lăng rất đơn giản, dùng cuốc xới tơi đất ở vườn rau.
Ngày nào cũng nhận rau thím Trương mang đến thì không tiện lắm, nhà có đất thì nên tự trồng rau, vừa tiện lâu dài, lại có lợi cho sức khỏe.
Cỏ dại trong vườn đã được dọn sạch, đất khá mềm, Tô Lăng chỉ cần dùng cuốc ba răng xới lên cho tơi để thuận tiện gieo trồng.
Trước khi làm việc, Tô Lăng đã đặc biệt xem hướng dẫn trên mạng, lại hỏi thêm thím Trương, lý thuyết nắm rõ rồi, nhưng khi bắt tay vào làm thì vẫn thấy hơi quá sức. Tuy vậy, sau hai mươi phút đổ mồ hôi cuốc đất, cậu cũng đã xới được một nửa vườn.
Không ngờ làm việc đồng áng còn mệt hơn cả tập gym!
Lặp đi lặp lại một động tác, đúng là thử thách lớn với cơ bắp tay và lưng.
Chống cuốc đứng đó, Tô Lăng nhìn đồng hồ trên cổ tay trái – mười một giờ, đã đến trưa. Cậu quyết định đi ăn trước.
Tháo găng tay lao động ra, cậu đi đến bên giếng, quay ngược miệng xô lại, mạnh tay ném xuống giếng. Khi nước đầy, cậu từ từ kéo lên, đặt bên miệng giếng.
Đôi bàn tay đỏ au, tê rần của cậu đưa vào làn nước trong vắt, lạnh buốt mát rượi, khiến cậu khẽ thở dài một tiếng. Cậu cúi đầu vốc nước rửa mặt, mái tóc mái trước bị ướt, xoăn càng rõ hơn, nhưng cậu chẳng để tâm, vẩy vẩy đầu, những giọt nước nhỏ bắn ra, lấp lánh dưới ánh nắng.
Nhà bếp bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, nền được phủ một lớp vải lót sàn chống cháy, chống nước, chống mài mòn; bên tường là một dãy thiết bị hiện đại: tủ lạnh hai cửa, tủ khử trùng bát đĩa, lò vi sóng, lò nướng, tủ bồn rửa, máy rửa bát, máy hút mùi và một bàn bếp dài. Có nồi cơm điện và bếp từ, cái bếp đất được lau sạch bóng giờ nằm lẻ loi một góc, chẳng ai ngó ngàng.
Uống xong nước khoáng, hết khát rồi, Tô Lăng lấy rau chân vịt, bông cải xanh, thịt cừu, tôm bóc vỏ, các loại viên thả lẩu từ tủ lạnh ra, bày lên bàn bếp. Cậu đeo chiếc tạp dề ca-rô sặc sỡ, đứng trước bồn rửa, bắt đầu rửa rau rất ra dáng.
Một người ăn thì đơn giản, nấu nồi lẩu nhỏ là xong.
Nửa tiếng sau, Tô Lăng ngồi một mình trước bàn bát tiên trong phòng ăn, ăn lẩu.
Nồi lẩu trên bếp từ bốc hơi nghi ngút, nước lẩu đỏ sóng sánh, viên bò và viên cá liên tục nổi lên theo dòng nước sôi. Tô Lăng gắp một lát thịt cừu, nhúng vào nước lẩu, đợi thịt chín rồi gắp ra chấm với nước sốt, thổi thổi, bỏ vào miệng.
“Hít…”
Vừa cay vừa đậm đà!
Ngon thật.
Khi đang gắp miếng thịt cừu thứ hai, ngoài sân vang lên giọng oang oang của Lí Đại Hải.
“Anh Tô ơi, anh có nhà không?”
Tô Lăng vặn nhỏ bếp từ, đặt đũa xuống, đi ra khỏi nhà, liền thấy Lí Đại Hải ôm một cục bông nhỏ trong lòng, hí hửng chạy vào.
“Chó con?” Tô Lăng ngạc nhiên nhìn vật nhỏ trong lòng cậu ta.
Lí Đại Hải bước tới, như hiến bảo, giơ chó con lên: “Anh Tô chẳng nói muốn nuôi chó trông nhà sao? Vừa hay chó nhà chú Trương bên cạnh sinh được một tháng rồi, tôi xin một con mang qua.”
Chó con mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn đông ngó tây. Tô Lăng đưa ngón tay thon dài ra, cẩn thận chọc nhẹ vào cái bụng mềm mềm của nó, nó lập tức kêu “gâu gâu” non nớt.
“Nó có tên chưa?” Tô Lăng bị nó làm cho mềm lòng, nét mặt dịu đi.
“Chưa có đâu, anh Tô đặt cho nó đi.” Lí Đại Hải đặt chó con xuống tấm thảm trong phòng khách. Chó con mới đến nơi lạ, trông có vẻ nhút nhát, nằm bẹp xuống đất, vẫy vẫy cái đuôi.
Tô Lăng ngồi xổm xuống, đưa tay gãi gãi cằm cho nó.
Đó là một chú chó ta lông trắng, trên đỉnh đầu có một chỏm lông vàng, nhìn cực kỳ đáng yêu. Được gãi cằm, nó phát ra tiếng khò khè dễ chịu, lè lưỡi hồng ra, định liếʍ tay Tô Lăng.
Tô Lăng như trêu đùa, giơ tay cao lên, chó con “gâu gâu” kêu, quay đầu theo hướng ngón tay cậu.
“Gọi nó là King nhé!”
Đội một chiếc vương miện nhỏ trên đầu, vậy thì phải làm vua. Tô Lăng vui vẻ quyết định như thế.
“Khẩn? Khải?” Lí Đại Hải hồi học cấp hai môn tiếng Anh không tốt, nghe không hiểu có nghĩa là gì.
“King, là vua, cậu cũng có thể gọi nó là Tiểu Kim.” Tô Lăng xoa đầu chú chó nhỏ: “Nó ăn gì vậy?”
Lí Đại Hải lắc đầu: “Không biết nữa, tôi thấy chú Trương cho chó ăn đồ ăn thừa.”
“Đồ ăn thừa thì không được.” Mặc dù Tô Lăng chưa từng nuôi chó nhưng vẫn biết chó không thể ăn nhiều muối: “Lát nữa tôi lên mạng tra thử.”
Chú chó con có lẽ đói rồi, hít hít cái mũi tìm thức ăn, ngửi thấy mùi thơm, liền chạy bốn chân về phía phòng ăn.
Lí Đại Hải đã ngửi thấy mùi thức ăn từ lâu, liếʍ môi hỏi: “Anh Tô đang ăn trưa à?”
“Tôi đang ăn lẩu, cậu ăn rồi chưa?” Tô Lăng đi theo chú chó con vào phòng ăn.
“Ăn rồi ạ.” Lí Đại Hải nhìn nồi lẩu trên bàn, ngửi thấy mùi thịt cừu, không nhịn được nuốt nước bọt.
Tô Lăng thấy cậu ta thèm thuồng, cười nói: “Nhiều nguyên liệu quá, tôi ăn một mình không hết, đổ đi thì tiếc, cậu giúp tôi ăn bớt chút đi.”
Lí Đại Hải chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh, không cưỡng lại nổi sự hấp dẫn của đồ ăn, ngượng ngùng gật đầu.
Tô Lăng vào bếp lấy cho cậu ta bát đũa, chú chó nhỏ dưới gầm bàn sốt ruột cắn ống quần của Lí Đại Hải, Lí Đại Hải lắc đầu với nó.
“Không được, cái này mày không được ăn.”
“Gâu! Ứ” Chú chó con đáng thương nằm bẹp trên mặt đất, lộ ra cái bụng trắng nõn nà.
Lí Đại Hải cầu cứu nhìn về phía Tô Lăng, Tô Lăng nói: “Chúng ta ăn cơm trước đã, lát nữa đưa nó đến chỗ chó mẹ cho bú ít sữa rồi đưa nó ra cửa hàng thú cưng trong thị trấn mua đồ.”
Đã nuôi chó con thì tất nhiên phải có trách nhiệm đến cùng, thức ăn cho chó, ổ cho chó, đồ chơi cho chó… Thứ gì cũng không thể thiếu.
Trước đây cậu từng muốn nuôi thú cưng, nhưng nghĩ đến việc Lận Phong bị dị ứng lông động vật nên đành bỏ cuộc, giờ chỉ còn một mình, muốn nuôi gì cũng không cần kiêng dè nữa.
-
Thành phố S, phòng bệnh cao cấp của bệnh viện tư nhân nhà họ Lận...
“Con còn coi mẹ là mẹ nữa không? Giấu chuyện kỹ đến thế! Nếu không phải bác sĩ Lưu gọi điện cho mẹ, mẹ còn chẳng biết con bị tai nạn xe ở nước ngoài, bị thương nặng thế này!” Người phụ nữ quý phái được chăm sóc rất kỹ ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, vẻ mặt đầy trách móc.
Lận Phong tựa người vào gối, tay trái băng bó treo trước ngực, tay phải cầm điện thoại không ngừng trượt ngón cái trên màn hình, hoàn toàn làm như không nghe thấy lời bà nói.
“…Con có đang nghe mẹ nói không đấy?” Vinh Tư Thu nhức đầu nhìn con trai chằm chằm.
“Vâng.” Lận Phong trả lời qua loa một tiếng, ánh mắt vẫn dán chặt vào điện thoại.
Vinh Tư Thu bóp trán, bất lực trước đứa con ít nói, liếc sang chồng ra hiệu nhờ ông ấy lên tiếng.
Lận Lập Hoành nhận được ánh mắt ám chỉ của vợ, lập tức ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc mở lời: “Cha nghe nói con đầu tư một viện nghiên cứu sinh học ở nước ngoài?”
Cuối cùng, đề tài này đã thu hút được sự chú ý của Lận Phong, anh đặt điện thoại xuống, nhìn cha: “Vâng.”
Nhận được câu trả lời khẳng định, Lận Lập Hoành nhíu mày hỏi: “Viện nghiên cứu sinh học đó chủ yếu nghiên cứu gì?”
Lận Phong mặt không biểu cảm, bật ra hai chữ đủ khiến người ta tức chết: “Bí mật.”
Lận Lập Hoành suýt chút nữa thì nghẹn thở.
Vinh Tư Thu vội vươn tay vỗ nhẹ lưng chồng hai cái, giúp ông ấy bình tĩnh lại. Con trai bà trưởng thành sớm, từ nhỏ đã ít nói, ngoài Tô Lăng ra thì với người khác gần như không hé lời. Muốn nghe anh nói thêm mấy câu còn khó hơn lên trời.
Nghĩ đến Tô Lăng, Vinh Tư Thu lấy làm lạ hỏi: “Tô Lăng đâu rồi? Sao bọn mình đến hơn nửa tiếng rồi mà chưa thấy bóng dáng thằng bé?”
Lận Phong mặt không đổi sắc đáp: “Em ấy đi du lịch rồi.”
“Du lịch?” Vinh Tư Thu không kìm được nâng cao giọng: “Thằng bé này làm sao thế? Chồng bị thương mà không đến chăm, lại còn đi du lịch?”
“Em ấy không biết.” Lận Phong bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn mẹ mình lạnh lẽo.
Vinh Tư Thu khựng lại, dịu giọng xuống: “Sao con không nói cho thằng bé biết? Thằng bé đi lúc nào? Đi một mình hay với bạn? Có an toàn không?”
Lận Phong thu ánh mắt lại, ngón tay cái nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím chín ô điện thoại, dùng những câu chữ sắc bén không chút nhân nhượng bác bỏ báo cáo của cấp dưới.
Thấy con trai không trả lời, Lận Lập Hoành dùng cây gậy trong tay gõ xuống đất, nghiêm mặt nói: “Gọi điện cho thằng bé, bảo thằng bé lập tức quay về.”
Vinh Tư Thu liếc chồng một cái, móc điện thoại ra nói: “Để tôi gọi. Thằng bé này tính tình đơn thuần, còn chưa biết tự chăm sóc mình, đi du lịch dễ bị người ta lừa.”
Lận Phong không ngăn cản, để mặc bà ấy gọi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong điện thoại vang lên giọng điện tử quen thuộc:
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng.”
Vinh Tư Thu đầy vẻ nghi ngờ: “Sao lại ngoài vùng phủ sóng?”
Lận Phong tạm dừng động tác gõ chữ, nói: “Vùng núi không có sóng.”
Vinh Tư Thu đành phải cúp máy, nhìn vết thương băng bó trên trán và cánh tay con trai, ánh mắt đầy xót xa.
Hồi đó con trai bà ấy nhất quyết đòi cưới Tô Lăng, bà ấy đã phản đối kịch liệt. Dù sao thì con dâu nam cũng chẳng chu đáo như con dâu nữ. Hơn nữa, nhà họ Tô và nhà họ Lận lại không hòa thuận, kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân này, còn tuyên bố nếu Tô Lăng dám ở bên Lận Phong thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ. Bà ấy tưởng Tô Lăng sẽ lùi bước, ai ngờ đứa nhỏ ấy lại cứng rắn đến vậy, thà cắt đứt với gia đình cũng nhất định ở bên Lận Phong.
Giờ đây, tuy hôn nhân đồng giới đã hợp pháp nhưng xã hội vẫn còn nhiều ánh mắt dị nghị. Con trai bà ấy lại yêu đàn ông, Vinh Tư Thu từng giằng xé suốt nửa năm, cuối cùng cũng nghĩ thông. Tô Lăng dám theo đuổi hạnh phúc, kiên quyết chọn Lận Phong, bà ấy vừa khâm phục vừa vui mừng.
Hai người kết hôn ba năm, tình cảm ổn định. Lận Phong cưng chiều Tô Lăng đến tận trời. Sợ cậu ở nhà cũ họ Lận không quen, bèn bỏ ra một trăm triệu tệ mua một căn biệt thự ở núi Hương Nham, sống cuộc sống ngọt ngào của hai người. Bà ấy làm mẹ còn chẳng dám can thiệp quá nhiều vào cuộc sống hôn nhân của con. Mới hỏi thêm vài câu đã bị con trai trừng mắt lạnh lùng. Đúng là có vợ rồi là quên mẹ!
Ôm một bụng bực bội, Vinh Tư Thu nói: “Chờ khi Tô Lăng có sóng điện thoại thì con cố gắng khuyên thằng bé quay về. Thương gân động cốt cả trăm ngày, một tay không tiện hoạt động, có thằng bé ở đây thì thêm người chăm sóc.”
Lận Lập Hoành gật đầu đồng tình: “Mẹ con nói đúng đấy.”
Lận Phong đáp: “Có trợ lý rồi.”
Bị gọi đích danh, Hứa Quân Trác, người nãy giờ như cái bóng đứng im nửa tiếng lập tức nở nụ cười lễ phép, cung kính nói: “Lão gia, phu nhân yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Lận tổng thật tốt.”
Vinh Tư Thu nhìn sang Hứa Quân Trác, khẽ gật đầu. Hai trợ lý của Lận Phong là những nhân tài mà nhà họ Lận đã bỏ nhiều tiền đào tạo, năng lực xuất chúng, tài trí hơn người. Có họ ở bên, bà ấy cũng yên tâm phần nào.
“Cha mẹ về trước đây, con nghỉ ngơi cho tốt.” Bà chỉnh lại quần áo, tao nhã đứng dậy.
Lận Lập Hoành chống gậy, giọng nặng nề dặn con trai đang nằm trên giường bệnh: “Còn nửa năm nữa... Con tự liệu lấy.”
Vinh Tư Thu cau mày, muốn nói lại thôi.
Lận Phong đặt điện thoại xuống, lạnh nhạt đáp: “Con biết rồi.”
Chờ cha mẹ đi khỏi, Lận Phong từ dưới gối lấy ra một chiếc điện thoại màu vàng kim, chưa bật nguồn, ngón tay cái không ngừng vuốt ve lớp vỏ điện thoại.
Đây là một chiếc ốp điện thoại đặt làm riêng, trên đó in hình hai người đàn ông tuấn tú đang ôm nhau thân mật, chính là Tô Lăng và Lận Phong.
Hứa Quân Trác đóng cửa phòng bệnh lại, lén lút quan sát Lận tổng, đặc biệt là khi thấy chiếc điện thoại màu vàng trong tay anh, trong lòng không khỏi kêu khổ.
Đó là điện thoại của phu nhân Lận tổng, được đặt cùng với thỏa thuận ly hôn.
Lần trước theo anh đến biệt thự, phát hiện ra bí mật của Lận tổng, Hứa Quân Trác đã toát mồ hôi hột, sợ có ngày lỡ miệng thì sẽ bị Lận tổng diệt khẩu mất.
Vừa rồi lão phu nhân hỏi đến phu nhân, Lận tổng mặt không đổi sắc đáp là cậu đi du lịch, hiển nhiên không muốn để cha mẹ biết chuyện vợ mình đã mất tích. Nhưng giấy sao gói được lửa, nếu lâu ngày không tìm được tổng tài phu nhân, lão phu nhân chắc chắn sẽ nghi ngờ, đến lúc đó không biết Lận tổng định đối phó thế nào.
Tất nhiên, là kẻ đầu sỏ khiến cuộc hôn nhân giữa Lận tổng và phu nhân tan vỡ, hiện giờ, ngày nào Hứa Quân Trác cũng nơm nớp lo sợ. Để chuộc lỗi, anh ta đã dốc toàn lực tìm kiếm phu nhân.
Sau một tuần điều tra, cuối cùng cũng có chút manh mối. Hôm nay đến đây là để báo cáo với Lận tổng, ai ngờ ông bà Lận lại đến nên đành phải làm người gỗ chờ mãi tới bây giờ.
“Lận tổng, đã tra ra tung tích của mười triệu kia rồi.” Anh ta nói.
Lận Phong khựng lại, đặt điện thoại xuống, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Nói đi.”
Hứa Quân Trác đáp: “Người nhận tiền là phó tổng tập đoàn Phó Lâm, Lâm Châu.”
13
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
