TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Muốn đánh nhau à? Tôi chiều! – Có người đến gây sự rồi!

Nhìn thấy tên người ký cuối lá thư là hai chữ “Tô Lam”, Tô Lăng lặng lẽ gấp tờ giấy lại, cẩn thận nhét vào phong bì.

Trong chiếc hộp gỗ có đến hơn hai trăm lá thư, người viết là nhị gia gia, người nhận là một người đàn ông tên “Cẩn Thành”, chỉ là không rõ vì lý do gì mà tất cả đều chưa từng được gửi đi.

Những bức thư này được viết từ thời nhị gia gia còn trẻ cho đến tận trước khi qua đời, như một sự kiên trì không đổi, cứ cách một khoảng thời gian lại viết một bức, có khi vài tháng, có khi một năm. Nội dung đều là những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, tựa như đang tán gẫu với một người bạn, trông bình thường mà chẳng hề tầm thường.

Từ những câu chữ vụn vặt đó, Tô Lăng mơ hồ nhận ra, nhị gia gia dành cho người tên “Cẩn Thành” ấy một loại tình cảm khó nói thành lời.

Liên tưởng đến việc cả đời nhị gia gia không kết hôn, sống cô đơn ở quê nhà, cắt đứt liên hệ với nhà họ Tô ở thành phố S, Tô Lăng không khỏi suy đoán, có lẽ ông ấy cũng giống như cậu, yêu đàn ông.

Đậy nắp hộp lại, sắc mặt Tô Lăng có phần ảm đạm.

Khó trách nhà họ Tô lại căm ghét đồng tính đến vậy, cha cậu khi biết cậu muốn kết hôn với Lận Phong đã dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Thì ra đã từng có tiền lệ.

Giờ đã hiểu nguyên nhân, nhớ lại những lời mắng mỏ đầy nhục mạ của cha, trong lòng Tô Lăng không còn quá đau đớn nữa.

Yêu người cùng giới, cậu chưa bao giờ thấy hối hận.

Giống như nhị gia gia thà ở lại quê nhà sống cô độc cả đời, còn hơn thỏa hiệp.

Chỉ là, ông ấy đã chờ cả đời, mà vẫn không đợi được người đó quay lại.

Từ trước đến nay, Tô Lăng là người rất tinh tế, cậu bất giác cảm thấy đồng cảm sâu sắc. Nghĩ đến mối tình giữa cậu và Lận Phong, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi buồn, sống mũi cay cay, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ. Sợ bị thím Trương phát hiện, cậu liền giả vờ đưa tay áo sơ mi lên lau mắt.

Thím Trương đang quay lưng đứng trước tủ, hoàn toàn không hay biết.

“Tiểu Tô à, đống quần áo này cháu định xử lý thế nào đây?”

Tô Lăng thu lại cảm xúc, xoay người đi đến trước tủ quần áo. Bên trong có hơn mười bộ quần áo được treo gọn gàng, ngoài trường sam màu lam đậm, còn có cả trang phục thái cực màu trắng nhẹ nhàng, kết hợp giữa phong cách hiện đại và cổ trang, kiểu dáng mới mẻ, đường may tỉ mỉ, cổ áo, tay áo và vạt áo đều có hoa văn thêu tay rất tinh xảo.

Những bộ đồ này không có dấu vết từng mặc qua, vải sờ vào rất dễ chịu, Tô Lăng vừa nhìn đã thấy thích.

“Nhị gia gia biết may quần áo sao?” Cậu hỏi.

“Biết chứ! Tô nhị gia khéo tay lắm, ông ấy không chỉ giỏi vẽ và viết thư pháp, mà còn biết may đồ đẹp. Trước khi lên núi trồng chè, ông ấy từng mở một tiệm may ở dưới trấn, mấy cô dâu thích mặc sườn xám cưới phong cách Trung Hoa đều đến tiệm ông ấy để đặt đồ, một bộ nếu đắt thì cũng mấy nghìn tệ đó! Mấy bộ trong tủ này là hàng còn lại hồi đó, chưa ai mặc lần nào.” Thím Trương cảm thán kể.

Tô Lăng lấy ra một bộ ướm thử lên người, phát hiện rất vừa vặn, cậu nói: “Để cháu mặc nhé!”

Thím Trương lùi lại mấy bước đánh giá, ngạc nhiên nói: “Tiểu Tô mặc vừa y luôn đó!”

Tô Lăng treo đồ lên, lục thêm trong tủ, tò mò hỏi: “Thế còn quần áo khác của nhị gia gia đâu ạ?”

“Ý cháu là quần áo ông ấy từng mặc à?” Thím Trương ghé sát người, hạ giọng nói: “Theo phong tục vùng mình, quần áo của người đã khuất thì một phần sẽ để trong quan tài, một phần đốt trước mộ. Lúc tổ chức hậu sự cho ông ấy, bọn thím đã giúp lo xong rồi.”

Tô Lăng im lặng gật đầu.

Thấy cậu buồn, thím Trương vỗ nhẹ vào tay cậu an ủi: “Đừng buồn nữa, nhị gia gia nhà cháu ra đi thanh thản lắm. Giờ cháu về rồi, coi như có người kế thừa.”

Tô Lăng đáp: “Vâng, cháu thừa kế di sản của ông ấy, cũng là hậu nhân của ông ấy.”

Thím Trương liếc thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay cậu, không kìm được hỏi: “Sao Tiểu Tô không dẫn vợ về? Cháu ở thôn đã hơn một tháng rưỡi rồi, hai vợ chồng xa nhau lâu thế không sợ tình cảm rạn nứt à?”

“À ——” Tô Lăng hơi lúng túng, trả lời theo phản xạ: “Anh ấy bận việc trên thành phố, rất bận ạ.”

“Thế con cái thì sao? Vợ cháu bận việc như thế, liệu có thời gian chăm con không?” Thím Trương hỏi tiếp.

“Con?” Tô Lăng sững người rồi lắc đầu: “Bọn cháu… chưa có con.”

Cậu và Lận Phong đều là đàn ông, làm sao có con được.

“Không có con làm sao được? Người trẻ đừng ham chơi quá, phải sinh con sớm, con cái là cầu nối tình cảm giữa hai vợ chồng, có đứa trẻ mang dòng máu chung thì gia đình mới hạnh phúc bền lâu.” Thím Trương dùng kinh nghiệm của mình để khuyên nhủ cậu.

Tô Lăng mỉm cười: “Nếu tình cảm vợ chồng đã rạn nứt, có con cũng không cứu vãn được đâu.”

Cậu thầm cảm thấy may mắn vì mình và Lận Phong chưa có con, nếu ly hôn thật, người khổ nhất sẽ là đứa trẻ.

Thím Trương còn định khuyên thêm thì ngoài sân vang lên tiếng chuông cửa dồn dập, kèm theo là tiếng đập cửa và la hét om sòm.

“Ra đây! Có giỏi thì ra đây ngay!”

“Họ Tô kia! Cút ra đây mau! Dám bắt nạt mẹ tao, ông đây phải lột da mày!”

“Rầm rầm rầm ——”

Sắc mặt thím Trương tái mét, hét lên: “Trời ơi, là Hứa Đinh Thạch! Con trai lão Hứa trên trấn chuyên đi làm côn đồ đó!”

Tô Lăng nhíu mày, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ lạnh lùng.

Vài hôm trước, Hứa gia gây chuyện ở ủy ban thôn, không những không được đền bù mà còn trở thành trò cười trong thôn. Bây giờ con trai họ kéo tới, không phải là muốn trả thù cho cha mẹ sao?

Thím Trương cuống quýt: “Giờ phải làm sao đây? Tên Hứa Đinh Thạch đó không dễ chọc đâu! Có đám đàn em dưới trướng, nó mà gây chuyện thì phiền phức lắm.”

Tiểu Tô lớn lên trắng trẻo nho nhã thế này, làm sao địch nổi mấy thằng du côn đó?

Nhưng gương mặt thanh tú của Tô Lăng không hề lộ vẻ sợ hãi, cậu đóng cửa tủ, chuẩn bị xuống lầu: “Cháu đi gặp anh ta.”

“Không được! Tiểu Tô! Cháu không đánh lại bọn chúng đâu!” Thím Trương khuyên can.

Tô Lăng ung dung nói: “Không sao đâu thím Trương, bây giờ là xã hội pháp quyền, bọn họ mà dám động tay, cháu sẽ báo công an.”

Thím Trương dậm chân, mặt mũi hoảng loạn: “Đồn công an trên trấn xa lắm, đường lại khó đi, chờ bọn họ tới nơi thì muộn mất rồi. Với lại, nghe nói Hứa Đinh Thạch có ô dù, vào đồn vài lần là ra ngay, không sao hết, mà người báo án còn bị trả thù ấy chứ. Trời ơi, biết phải làm sao đây?”

Bà ấy luống cuống đến mức quay vòng vòng, còn Tô Lăng thì vô cùng bình tĩnh.

“Dù anh ta có ghê gớm đến đâu cũng sẽ có cách trị.” Tô Lăng xắn tay áo sơ mi, lấy dây thun buộc tóc, gom mái tóc xoăn dài ngang vai lại thành một cái đuôi ngựa, ung dung bước xuống lầu.

“Gâu gâu!” Chú chó King đã lớn hơn trước một vòng, vừa nhìn thấy chủ nhân thì vui vẻ chạy tới.

Tô Lăng cúi người xoa đầu chú chó lông xù, thay giày thể thao ở cửa phòng khách rồi đi về phía cổng.

“Tiểu Tô, Tiểu Tô, cháu phải cẩn thận đấy nhé!” Thím Trương gọi với theo, như chợt nghĩ ra điều gì, liền chạy vội vào bếp lấy ra một cây gậy bằng tre mảnh.

Ngoài cổng, ba tên đàn ông ăn mặc lố lăng đang hung hăng gào thét. Tên cầm đầu mặc áo khoác da, tóc nhuộm trắng, đang ngậm điếu thuốc trong miệng, nhấc chân dùng giày đá mạnh vào cổng.

“Anh Hứa, mình tới gây chuyện với tên họ Tô này, liệu có gặp rắc rối không?” Gã da đen gầy ấn chuông lo lắng hỏi.

“Có thể có chuyện gì được chứ?” Hứa Đinh Thạch liếc xéo hắn ta: “Lá gan mày cũng nhỏ quá rồi đấy? Trương Lực?”

Trương Lực nhăn mày như sâu róm nói: “Không phải như vậy… Chúng ta vừa mới gây chuyện trên trấn, không phải bây giờ về thôn là đang muốn tránh đầu sóng ngọn gió sao? Nghe nói tên họ Tô này là công tử nhà giàu trên thành phố, nhỡ sau lưng cậu ta có người chống lưng thì sao? Liệu chúng ta có bị dính phiền to không?”

“Người nhà ông già họ Tô đó thì có thể làm được gì?” Tên mắt xếch đứng cạnh cười cợt, không kiêng nể nói: “Bọn nhà giàu đều nhát gan, dọa vài câu là nộp tiền ngay. Cậu ta không chịu đền bà Lý tám vạn thì chúng ta ép cậu ta phải đưa, đừng nói tám vạn, mười hai vạn cậu ta cũng phải nhả ra!”

“Tiểu Quách nói không sai! Mẹ tao còn mềm lòng đòi tám vạn, cậu ta không đưa thì tao bắt phải phun ra một trăm vạn!” Hứa Đinh Thạch lại đá mạnh vào cổng, nhưng lần này không nghe thấy tiếng “rầm rầm” như dự đoán, cánh cổng bất ngờ mở ra, chân anh ta đá hụt, cả người ngã nhào về phía trước.

“Anh Hứa! Cẩn thận!” Tiểu Quách nhanh tay kéo cánh tay anh ta lại, cứu anh ta không bị ngã sấp mặt.

“Má nó!” Hứa Đinh Thạch đứng vững, trừng mắt nhìn người đang đứng ngay trước cổng: “Con mẹ mày—”

Lời chửi còn chưa dứt thì đột nhiên im bặt, điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất. Anh ta nuốt nước bọt, yết hầu trồi lên rồi lại trượt xuống, mắt trợn tròn nhìn người thanh niên tuấn tú bước ra từ trong sân.

Người này là Tô Lăng?

Cháu trai ông già họ Tô?

Lớn lên lại xinh đẹp đến mức này ư!

Không chỉ xinh đẹp, mà toàn thân còn toát lên khí chất tao nhã cao quý, đẹp hơn mấy thiếu gia cao cấp trong hộp đêm Lam Bạc gấp trăm lần!

Tô Lăng chậm rãi bước ra, Hứa Đinh Thạch không tự chủ được lùi về sau vài bước, ánh mắt da^ʍ tà dán chặt lên người cậu, trong đầu lẩm bẩm tính kế làm sao giày vò mỹ nhân một phen.

Tiểu Quách và Trương Lực cũng bị nhan sắc của Tô Lăng làm cho chấn động. Dù là trai thẳng mê gái, nhưng khi nhìn thấy người đẹp thế này cũng không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.

Thím Trương cầm gậy tre đi theo sau, thấy bộ dạng da^ʍ dê của Hứa Đinh Thạch thì lập tức đập gậy xuống đất, quát lớn: “Hứa Đinh Thạch, mày vô cớ đến đây làm gì?”

Hứa Đinh Thạch hoàn hồn, gãi cằm cười giả lả: “Tôi đến tìm… tìm Tô gì ấy nhỉ?”

“Tô Lăng.” Tiểu Quách nhắc khẽ.

“À đúng đúng, Tô Lăng, tôi đến tìm Tô Lăng nói chuyện chơi thôi! Trước…trước kia khi Tô nhị gia còn sống tôi cũng hay đến đây chơi, giờ đổi thành cháu ông ấy, đâu có lý gì không được vào, đúng không?” Anh ta vừa nói vừa cười nham hiểm nhìn Tô Lăng.

“Phì!” Thím Trương mắng: “Hồi đó mày mới bảy tám tuổi, còn cởi truồng chạy nhông nhông khắp thôn, Tô nhị gia thấy chướng mắt mới may cho mày cái quần mặc vào, để khỏi phải vác con sâu róm đi bêu xấu khắp nơi.”

Hứa Đinh Thạch bị vạch trần thì đỏ bừng cả mặt, vội phủ nhận: “Không thể nào! Thím Trương đừng nói bậy!”

Quá khứ đen tối bị khơi lại, Hứa Đinh Thạch mất mặt, thô lỗ đẩy mạnh thím Trương một cái: “Mau cút đi!”

Thím Trương bị anh ta đẩy, thì lảo đảo ngã lùi về sau, Tô Lăng lập tức bước đến đỡ lấy bà ấy.

“Thím Trương, thím vào nhà đi, chỗ này để cháu lo.” Cậu nói.

Hứa Đinh Thạch liếʍ môi. Người đẹp, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe, không biết lúc ở trên giường thì sẽ…hê hê hê…

Thím Trương siết chặt tay Tô Lăng, lo lắng nói: “Tiểu Tô, để thím giúp cháu cản hắn, cháu mau chạy đi tìm trưởng thôn, có ông ấy thì Hứa Đinh Thạch không dám làm bậy đâu!”

Hứa Đinh Thạch cười to: “Tiếc quá, hôm nay trưởng thôn không có ở trong thôn.”

Tiểu Quách móc trong túi ra một con dao nhỏ, vung vẩy trong tay: “Này, bà già, nhớ đến cháu trai mình đi nhé~”

Thím Trương tái mặt, tay cầm gậy run rẩy: “Các cậu… đừng làm bậy.”

Hứa Đinh Thạch cười toe toét: “Thím Trương, cùng là người trong thôn, tất nhiên chúng tôi không làm liều, nhưng nếu thím cứ chắn đường thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Bị đe dọa, thím Trương hoảng hốt lùi về sau.

Tô Lăng lạnh lùng nhìn ba tên lưu manh một hát một bè, bình tĩnh hỏi: “Các người đến đây là có mục đích gì?”

“Mục đích?” Hứa Đinh Thạch tiến lại gần định đưa tay túm lấy cổ áo Tô Lăng, nhưng bị cậu nghiêng người tránh được. Anh ta nhướng mày, cười nhạt: “Tôi nói rồi mà, tới tìm cậu chơi, tiện thể mượn ít tiền tiêu.”

“Tôi không hứng thú chơi với anh, cũng không có tiền cho anh mượn. Nếu không có chuyện gì quan trọng, xin lỗi, tôi không tiếp.” Tô Lăng kéo thím Trương lại, xoay người bước vào trong sân.

“Ê này, đừng đi mà!” Hứa Đinh Thạch thấy thế liền lao đến, định khoác vai cậu.

Đột nhiên, một cơn đau thắt bụng khiến mặt mày anh ta méo xệch, cả người bị đá văng ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.

Tiểu Quách và Trương Lực sững sờ nhìn Tô Lăng.

Tô Lăng nhẹ nhàng hạ chân xuống sau cú đá ngang, bình tĩnh nói: “Muốn đánh nhau à? Tôi chiều!”

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.