0 chữ
Chương 13
Chương 13: Lận tổng kết hôn khi còn trẻ! – Thím nhỏ là học trò cuối cùng của đại sư Trương Thiên Dật!
Sự xuất hiện của Lận Phong khiến không khí trong phòng bao từ náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh. Đám công tử vừa rồi còn la hét cười đùa, giờ ai nấy cũng đều ra vẻ đứng đắn, đặc biệt là Lận Thư Minh, trông như chuột gặp mèo, ngay lập tức thu hết những trò lố lăng, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Ôn Tây thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn đầy sự tò mò đối với người đàn ông tay trái còn đang treo băng vải cố định vì bị gãy xương này.
Lận Phong vừa ngồi xuống đã toát ra một loại khí thế cách biệt người thường, khiến cả căn phòng như bị ngăn cách, ngoại trừ Mạnh Sâm Trạch thì những người khác đều không dám chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Tay cậu bị sao vậy? Gãy xương à? Nghiêm trọng không? Ai làm cậu bị thương?” Mạnh Sâm Trạch hỏi với vẻ quan tâm.
Trong đám bạn học, chỉ có Mạnh Sâm Trạch là dám thoải mái nói chuyện với Lận Phong, dù sao thì họ cũng là bạn cùng phòng suốt bốn năm đại học, quan hệ không hề tầm thường. Nhất là khoảng thời gian Lận Phong theo đuổi Tô Lăng, chính Mạnh Sâm Trạch đã làm quân sư cho anh, một người hoàn toàn không có tế bào lãng mạn lại đi bày mưu tính kế, giúp anh thành công theo đuổi được cậu, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đã tu thành chính quả, trở thành câu chuyện nổi tiếng ở Đại học S.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hôn nhân giữa Lận Phong và Tô Lăng không được nhiều người ủng hộ. Mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Lận vốn căng thẳng, hai người kết hôn hoàn toàn không nhận được lời chúc phúc từ các bậc trưởng bối. Nhà họ Tô thì cắt đứt quan hệ với Tô Lăng, còn các trưởng bối nhà họ Lận tuy ngoài mặt không phản đối nhưng cũng chẳng mấy thiện cảm với cậu, nếu không thì sao sau ba năm kết hôn vẫn chưa tổ chức đám cưới?
Tất nhiên, Mạnh Sâm Trạch không phải người thích tọc mạch, anh ấy luôn tôn trọng sự riêng tư của bạn bè, không hỏi nhiều. Lần này anh ấy tổ chức tiệc chào đón em họ ở khách sạn Phong Nhã Tụng, mời mấy anh em thân thiết đến chung vui, tiện thể gọi điện cho Lận Phong, không ngờ Lận tổng lại thật sự nể mặt mà đến.
Mạnh Sâm Trạch thật lòng coi trọng người bạn này, thấy tay anh bị gãy thì thần sắc nghiêm nghị như thể chuẩn bị đi tìm người gây chuyện để tính sổ.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Lận Phong bình thản nói.
“Gãy xương mà gọi là vết thương nhỏ sao?” Mạnh Sâm Trạch cau mày: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao tôi không nghe ai nói gì cả? Thư Minh có biết không?”
Nghe gọi tên, Lận Thư Minh mở to đôi mắt vô tội lắc đầu.
Chuyện chú nhỏ bị thương, cậu ấy cũng mới biết đây thôi. Là công tử ăn chơi không có chí tiến thủ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày thường sao cậu ấy dám lượn lờ trước mặt chú nhỏ? Không có so sánh thì không đau thương, vì cùng tuổi nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy luôn bị so sánh với anh, còn bị dìm không thương tiếc.
Nhiều người không biết chuyện còn thắc mắc, rõ ràng chú nhỏ là con trai của cụ ông, sao lại cùng tuổi với cháu trai?
Trong lòng cậu ấy biết rõ, nhưng không dám nói ra.
Thật ra, trên chú nhỏ còn có một người anh, chính là bác của cậu ấy. Nghe cha kể, bác là thiên tài tài chính, mới mười mấy tuổi đã thể hiện thiên phú xuất chúng, cầm vài vạn đầu tư chứng khoán, chỉ trong ba tháng đã nhân lên hàng chục lần. Đáng tiếc thiên tài đoản mệnh, đến năm hai mươi hai tuổi thì qua đời vì tai nạn.
Cụ ông đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn khôn nguôi, cụ cố nghe tin dữ suýt nữa cũng ra đi theo, may mà cấp cứu kịp thời nên giữ được mạng.
Một năm sau, anh được sinh ra, mẹ lớn đã hơn bốn mươi tuổi còn sinh được quý tử, phần nào làm dịu đi nỗi đau mất con.
Cùng tuổi với anh, Lận Thư Minh vô cùng khổ sở. Mười lăm tuổi, anh đã bắt đầu tiếp xúc với công việc của công ty, còn cậu ấy thì vẫn đang lo lắng chuyện thi cử. Anh thi vào ngành tài chính đại học S với thành tích đứng đầu, còn cậu ấy thì lẹt đẹt vừa đủ điểm đậu.
Giờ đây, anh hai mươi bảy tuổi đã là người cầm lái tập đoàn Lận thị, công việc ngập đầu, còn cậu ấy thì chỉ biết tiêu tiền của cha mẹ, ăn chơi khắp nơi, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Bình thường Lận Thư Minh luôn tránh xa chú nhỏ của mình, làm sao biết được chuyện anh bị thương? Nhưng nếu đã gặp mặt, thì với tư cách là cháu trai, tất nhiên cậu ấy vẫn phải quan tâm một chút.
“Chú nhỏ, chú bị thương khi ở nước ngoài sao?” Cậu hỏi. Năm nay anh thường xuyên đi công tác nên ít khi ở trong nước, trước đó hai người họ có gặp nhau một lần ở nhà cũ nhà họ Lận, khi ấy tay anh vẫn bình thường. Mới ba tháng trôi qua mà tay đã gãy, trong nước lại không có bất kì tin tức gì, vậy chỉ có thể là bị thương ở nước ngoài và thông tin đã bị phong tỏa.
“Ừm.” Lận Phong khẽ đáp, không giải thích thêm.
Lận Thư Minh buồn bực, coi như cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt. Cậu ấy bất lực nhìn về phía Mạnh Sâm Trạch, chỉ thấy người kia nhướng mày ra hiệu, nếu Lận Phong không muốn nói thì cứ mặc kệ anh.
Vì thế, Mạnh Sâm Trạch nhanh chóng thay đổi không khí, nhiệt tình giới thiệu lại em họ của mình.
“Em họ tôi tên là Ôn Tây, vừa từ M về. Ôn Tây, đây là Tổng giám đốc tập đoàn Lận thị, Lận Phong, bạn đại học của bọn anh.”
Ôn Tây đứng dậy, lịch sự đưa tay: “Chào anh, anh Lận.”
Lận Phong vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ khẽ liếc cậu ta một cái, gật nhẹ đầu xem như đáp lễ.
Ôn Tây cười gượng, bàn tay đưa ra đang nằm lơ lửng giữa không trung, thu không được mà để cũng không xong.
Lận Thư Minh bất ngờ vòng tay qua người Ôn Tây, thô bạo vò tóc cậu ta: “Tiểu Tây à, ban nãy cậu gọi tôi là anh, sao bây giờ lại gọi chú nhỏ tôi là anh nữa? Bối phận không thể lẫn lộn! Ngoan, gọi là chú đi.”
“À.” Ôn Tây ngơ ngác để mặc cậu ấy phá tóc mình. Cậu ta thật sự không ngờ hai người họ lại có mối quan hệ như vậy, quen miệng gọi anh, quên mất còn có một “tiểu bối”.
“Khoan đã!” Hồ Hưng Ninh ngắt lời: “Ôn Tây cũng gọi bọn tôi là anh, nếu cậu bắt cậu ta gọi cậu ấy là chú, chẳng phải bắt chúng tôi phải hạ vai vế sao? Không được, không được, cậu là cậu, bọn tôi là bọn tôi, không thể xem là một được!”
“Hưng Ninh nói đúng, ở đây người nhỏ tuổi chỉ có mình cậu, chẳng liên quan gì đến bọn tôi cả.” Mạnh Sâm Trạch lên tiếng, giải cứu em họ khỏi móng vuốt của Lận Thư Minh.
Lận Thư Minh hừ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ liếc trộm anh, thấy vẻ mặt người kia vẫn không biểu cảm gì thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có người pha trò, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên thoải mái hơn, Mạnh Sâm Trạch ấn chuông trên bàn gọi phục vụ, chính thức khai tiệc.
Không lâu sau, chiếc bàn tròn lớn đã bày đầy sơn hào hải vị, Mạnh Sâm Trạch nâng ly rượu, hứng khởi mời mọi người. Những người khác đều uống rượu, chỉ có Lận Phong cầm một ly nước lọc.
Bị thương không được uống rượu.
Lý do rất hợp lý.
Khi men rượu đã ngấm, mọi người bắt đầu mở lòng, trò chuyện sôi nổi, Lận Phong nói rất ít, chủ yếu là ngồi bên cạnh để Mạnh Sâm Trạch nghiêng người nói chuyện, anh chỉ bị động trả lời vài câu.
Bên kia, Lận Thư Minh lôi kéo Ôn Tây hỏi đông hỏi tây, vài câu đã tìm hiểu được gần hết gia phả nhà người ta.
“...Nói vậy, lần này cậu về nước là đi cùng ông nội à? Ông nội cậu là người thành phố H sao?” Lận Thư Minh hỏi.
“Đúng vậy.” Ôn Tây không giấu giếm: “Ông nội tôi tên là Bạch Cẩn Thành, không biết các anh có từng nghe qua chưa?”
“Bạch Cẩn Thành?” Lận Thư Minh lắc đầu: “Chưa từng nghe.”
“Đầu óc cậu ta toàn là rơm rạ thì biết gì chứ?” Mạnh Sâm Trạch khinh thường: “Ông ngoại tôi nổi danh trong giới quốc họa, dù sống ở nước ngoài nhưng danh tiếng sánh ngang với đại sư Trương Thiên Dật trong nước.”
“Đại sư Trương Thiên Dật!” Những người khác đều kinh ngạc. Trương Thiên Dật là bậc thầy trong giới quốc họa, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng từng tiếp kiến ông ấy, đủ thấy địa vị ông ấy cao đến đâu. Ông nội của Ôn Tây lại sánh ngang với ông ấy, rõ ràng không phải người bình thường.
Lận Thư Minh sờ cằm, nói: “Là tôi nông cạn rồi. Nói đến đại sư Trương Thiên Dật, tôi nhớ thím nhỏ tôi là học trò cuối cùng của ông ấy.”
Thím nhỏ của cậu ấy dĩ nhiên là vợ của Lận Phong, trong lòng những người khác đều hiểu rõ, chỉ có Mạnh Sâm Trạch quay sang hỏi: “Lâu rồi chưa gặp đàn em Tô, hôm nào cậu dẫn cậu ấy ra ngoài tụ tập với mọi người đi!”
Lận Phong điềm nhiên đáp: “Em ấy không thích xã giao.”
Mạnh Sâm Trạch nhún vai: “Bạn bè tụ họp sao lại gọi là xã giao chứ?”
Lận Phong thật sự rất cưng chiều Tô Lăng, sau khi kết hôn thì giữ người trong nhà như cất vàng, cắt đứt mọi sự chú ý từ bên ngoài.
Kết hôn đồng tính với người bình thường chẳng có gì lạ, nhưng trong đại gia tộc lại không được khuyến khích. Người ta còn phải kế thừa gia nghiệp, kết hôn đồng giới chẳng khác nào tuyệt tự tuyệt tôn, sao gia tộc lớn có thể đồng ý? Huống chi bên ngoài lại luôn dòm ngó, chỉ mong đào được tin tức nóng hổi, nếu bọn họ tìm người mang thai hộ, chỉ trong nháy mắt sẽ lên hot search.
Vì vậy, Mạnh Sâm Trạch vẫn luôn thắc mắc vì sao nhà họ Lận lại cởi mở đến mức cho phép Lận Phong cưới Tô Lăng.
“Lận... Lận tổng kết hôn rồi sao?” Ôn Tây kinh ngạc hỏi, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của Lận Phong. Vì bối phận của Lận Thư Minh, cậu ta không tiện gọi người ta là anh nên đổi sang gọi là “Lận tổng”, hai bên đều không bị khó xử.
“Đúng vậy, tên này hồi đại học đã dụ người ta về nhà, sớm bước vào mồ chôn hôn nhân...” Bị Lận Phong lạnh lùng liếc một cái, Mạnh Sâm Trạch vội vàng sửa lời: “Khụ, bước vào thiên đường hôn nhân.”
“Ở đây chỉ có chú nhỏ tôi là người đã kết hôn, bọn tôi đều độc thân đấy, Tiểu Tây à.” Lận Thư Minh nháy mắt với Ôn Tây: “Nếu cậu muốn yêu đương thì có thể ưu tiên cân nhắc tôi nha.”
Ôn Tây lặng lẽ ngồi dịch về phía Mạnh Sâm Trạch, từ chối khéo: “Không cần đâu... cảm ơn, hiện tại tôi chưa có ý định yêu đương.”
Lận Thư Minh tỏ vẻ tiếc nuối: “Đúng là đáng tiếc mà.”
Mạnh Sâm Trạch nói: “Em họ tôi toàn tâm toàn ý vùi đầu vào hội họa, làm gì có thời gian yêu đương với cậu?”
Nhắc đến hội họa, Ôn Tây lập tức hào hứng nói chuyện.
Mọi người nể mặt vây quanh cậu ta, trong khi đó Lận Phong uống hết ly nước, gắp mấy đũa thức ăn, liếc nhìn Mạnh Sâm Trạch là bạn cùng phòng suốt ba năm một cái, Mạnh Sâm Trạch lập tức hiểu ý, nói với những người khác vài câu rồi rời khỏi phòng cùng anh.
Hai người đi vào một phòng bao trống, đóng cửa lại. Mạnh Sâm Trạch khó hiểu hỏi: “Hôm nay cậu đến dự tiệc không lẽ chỉ để uống nước lọc?”
Là một trong số ít bạn thân của Lận Phong, nên anh không giấu diếm.
“Tô Lăng để lại đơn ly hôn, mất tích đã một tháng rưỡi.”
Mạnh Sâm Trạch há mồm to đến mức đủ để nhét hai quả trứng gà.
“Không phải chứ... chuyện gì thế? Cậu lại bị cậu ấy đá à? Haha—”
Anh ấy cười gượng hai tiếng, trước ánh mắt lạnh lùng của đối phương, đành phải thu lại nét cười giễu cợt, hắng giọng, nói: “Cậu không đi tìm cậu ấy sao? Với bản lĩnh của cậu, chắc không phải không tìm ra chứ?”
“Có người giúp em ấy.” Lận Phong không muốn nói chi tiết.
Mạnh Sâm Trạch như hiểu ra điều gì đó. Bạn thân của Tô Lăng không nhiều, ngoài Lâm Châu thì chẳng còn ai khác. Dù Lâm Châu không có năng lực gì đặc biệt nhưng chồng cậu ta, Phó Hành, thì lại khá rắc rối.
“Vậy… cậu muốn tôi làm gì?” Mạnh Sâm Trạch hỏi. Không lẽ là muốn anh ấy đối phó với Phó Hành sao? Thế thì khá phiền phức đấy!
Lận Phong nói: “Bác hai cậu là học trò lớn của Trương Thiên Dật.”
Mạnh Sâm Trạch như bừng tỉnh. Bác hai của anh ấy đúng thật là học trò lớn của Trương Thiên Dật, còn Tô Lăng là học trò cuối cùng của ông ấy, hếu hai người họ có liên lạc, vậy anh ấy có thể thông qua bác hai để dò la tung tích của Tô Lăng.
Thì ra là vậy!
“Thật ra cậu chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được, không cần phải đích thân đến đây như vậy.” Mạnh Sâm Trạch cười nói: “Tất nhiên, cậu đến tôi rất vui, chứng tỏ cậu vẫn coi tôi là bạn.”
Người ta đều nói sau khi Lận Phong trở thành người nắm quyền của tập đoàn Lận thị thì lạnh lùng khó gần, nhưng anh ấy thấy Lận Phong vẫn là Lận Phong của ngày nào, chưa từng thay đổi.
“Công ty có việc, tôi đi trước.” Lận Phong quay mặt đi, nói.
Thấy anh ngượng ngùng, Mạnh Sâm Trạch cười: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi tìm bác hai, có tin gì sẽ gọi cho cậu.”
“Ừm.” Lận Phong là người rời khỏi phòng bao trước, Mạnh Sâm Trạch đi theo phía sau.
Đi được vài bước, Mạnh Sâm Trạch bất chợt hỏi: “Thương tích của cậu thật sự là do tai nạn ngoài ý muốn sao?”
Lận Phong nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm, hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
Mạnh Sâm Trạch nhún vai: “Tôi nghe được tin đồn nói mảnh đất mà anh họ cậu mua ở thành phố H xảy ra chút vấn đề.”
Lận Phong khựng lại, khẽ gật đầu với anh ấy, xem như đã biết.
Hai người chia tay trước cửa thang máy, Mạnh Sâm Trạch tiễn anh vào trong, nhìn con số tầng hiển thị xuống đến tầng hầm mới quay về phòng bao.
“Ơ? Chú nhỏ tôi đâu rồi?” Lận Thư Minh thấy chỉ có một mình Mạnh Sâm Trạch quay lại, thì tò mò hỏi.
“Cậu ấy có việc nên đi trước.” Mạnh Sâm Trạch ngồi xuống, nâng ly rượu lên: “Nào, đừng để ý đến cậu ấy, chúng ta cạn ly, hôm nay không say không về!”
“Cạn!” Hồ Hưng Ninh nói với Lận Thư Minh: “Xem hôm nay cậu say trước hay tôi gục trước!”
“Ha ha, Hồ Hưng Ninh, tửu lượng như cậu mà đòi đấu với tôi à? Nằm mơ đi!” Lận Thư Minh hào sảng uống cạn ly rượu.
Không còn Lận Phong trong phòng bao, không khí ngay lập tức thay đổi, ai nấy đều hiện nguyên hình, bắt đầu nói năng không đứng đắn.
Dưới tầng hầm bãi đậu xe, Triển Dương cung kính mở cửa để Lận Phong ngồi vào bên trong. Sau đó, cậu ta quay lại ghế lái, khởi động xe, hỏi: “Lận tổng, đến công ty hay về biệt thự ạ?”
“Đến công ty.” Lận Phong nói.
“Rõ.” Triển Dương đạp chân ga, xe nhanh chóng rời khỏi tầng hầm, rẽ vào khu phố sầm uất.
Trời đã tối, đèn neon trên đường rực rỡ sắc màu, phô bày vẻ hoa lệ, quảng trường có nhạc nước sôi động, vô cùng náo nhiệt.
Trái ngược hoàn toàn, bên trong xe lại yên tĩnh đến lạ.
Triển Dương chăm chú lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người đàn ông ngồi sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ sau khi phu nhân đưa đơn ly hôn rồi mất tích, hơn một tháng nay, mỗi ngày Lận tổng chỉ ngủ ba, bốn tiếng, còn luôn kè kè bên điện thoại sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.
Hứa Quân Trác vẫn day dứt vì cuộc gọi lúc rạng sáng hôm đó, cảm thấy chính mình đã khiến Lận tổng và phu nhân ly hôn, dạo gần đây ra sức dẫn người đi tìm, muốn gặp phu nhân để xin lỗi.
Tuy nhiên, Triển Dương cho rằng phu nhân không thể chỉ vì một cuộc điện thoại mà quyết định ly hôn. Mâu thuẫn giữa cậu và Lận tổng đã tồn tại từ trước. Gần một năm nay, Lận tổng thường xuyên đi công tác ở nước L, tất nhiên sẽ ít quan tâm đến phu nhân, giữa hai người không có sự giao tiếp, tình cảm rạn nứt là điều không thể tránh khỏi.
Không tìm được người, mọi chuyện vẫn còn mơ hồ, bị vợ đòi ly hôn chắc chắn khiến Lận tổng rất đau lòng. Giờ đây anh chỉ muốn tìm được người để có thể nói chuyện trực tiếp, còn hơn là cứ tránh mặt mãi như thế.
Hành tung của phu nhân rất bí ẩn, có ba lần ghi nhận lên máy bay, lần lượt là đến thành phố A, D và H. Hứa Quân Trác đến thành phố H trước, tra suốt nửa tháng mà không tìm được manh mối, đành chuyển sang A và D, nhưng đã hơn một tháng trôi qua vẫn không có tin tức gì.
Nếu còn không tìm được phu nhân, thì không thể tiếp tục giấu ông bà cụ nữa.
“Tít tít tít —”
Chuông điện thoại ở ghế sau vang lên, rất nhanh đã được bắt máy.
Lận Phong vừa áp điện thoại lên tai, đầu bên kia lập tức vang lên giọng lo lắng của Hứa Quân Trác.
“Lận tổng, không hay rồi, tập đoàn Lận thị bị lên hot search Weibo vì cưỡng chế phá dỡ ở thành phố H!”
————————
Sáng sớm trời nắng đẹp, Tô Lăng dậy thật sớm, dắt theo King đi dạo một vòng quanh làng rồi mới về nhà, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ chính trên lầu hai.
Nhị gia gia sinh thời từng ở phòng ngủ chính, trong đó có rất nhiều di vật, lần này Tô Lăng dọn dẹp là để chuẩn bị cải tạo lại căn phòng.
Hôm nay thím Trương đến dọn dẹp, thấy Tô Lăng đang vụng về khuân vác đồ đạc, bèn vào phụ một tay.
“Cái giường này vừa to vừa đẹp, còn là đồ cổ, Tiểu Tô thật sự muốn mang đi quyên tặng sao?” Thím Trương sờ lên hoa văn khắc trên gỗ, đầy tiếc nuối.
Tô Lăng đang mở một chiếc hộp gỗ cũ, nghe thím Trương nói vậy thì quay đầu nhìn chiếc giường mang phong cách cổ xưa ấy: “Quyên tặng cho bảo tàng còn hơn để ở nhà rồi bám bụi.”
Giống như bộ bàn bát tiên ở phòng ăn dưới lầu, chiếc giường mà nhị gia gia từng ngủ lúc sinh thời này cũng đã hơn trăm năm tuổi. Vật liệu làm từ gỗ tử đàn, tạo hình giống như một căn nhà nhỏ riêng biệt, hoa văn điêu khắc rất tinh xảo, tranh vẽ cũng tỉ mỉ, là một chiếc giường bát bộ hiếm có.
Tô Lăng nhớ từng có một lần đấu giá ở thành phố S, một chiếc giường bát bộ làm từ gỗ hoàng hoa lê đã được bán với giá hơn hai mươi triệu tệ. Tuy chiếc giường của nhị gia gia không sang trọng bằng, nhưng nếu đem bán đấu giá, ít nhất cũng được năm triệu.
Tuy nhiên, so với việc đem bán, thì Tô Lăng nghiêng về việc quyên tặng cho bảo tàng để phát huy giá trị lịch sử của nó.
“Thật đáng tiếc mà.” Thím Trương cảm thán.
Tô Lăng chỉ cười, không giải thích gì thêm. Cậu tiếp tục lục lọi trong rương gỗ, phát hiện bên trong chứa một số con dấu cổ và rất nhiều lá thư chưa được gửi đi.
Cậu tò mò cầm một phong thư lên, rút tờ giấy bên trong ra, từ từ mở ra xem.
“Kính gửi anh Cẩn Thành, thấy thư như thấy người…”
Ôn Tây thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn đầy sự tò mò đối với người đàn ông tay trái còn đang treo băng vải cố định vì bị gãy xương này.
Lận Phong vừa ngồi xuống đã toát ra một loại khí thế cách biệt người thường, khiến cả căn phòng như bị ngăn cách, ngoại trừ Mạnh Sâm Trạch thì những người khác đều không dám chủ động lên tiếng chào hỏi.
“Tay cậu bị sao vậy? Gãy xương à? Nghiêm trọng không? Ai làm cậu bị thương?” Mạnh Sâm Trạch hỏi với vẻ quan tâm.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, hôn nhân giữa Lận Phong và Tô Lăng không được nhiều người ủng hộ. Mối quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Lận vốn căng thẳng, hai người kết hôn hoàn toàn không nhận được lời chúc phúc từ các bậc trưởng bối. Nhà họ Tô thì cắt đứt quan hệ với Tô Lăng, còn các trưởng bối nhà họ Lận tuy ngoài mặt không phản đối nhưng cũng chẳng mấy thiện cảm với cậu, nếu không thì sao sau ba năm kết hôn vẫn chưa tổ chức đám cưới?
Mạnh Sâm Trạch thật lòng coi trọng người bạn này, thấy tay anh bị gãy thì thần sắc nghiêm nghị như thể chuẩn bị đi tìm người gây chuyện để tính sổ.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Lận Phong bình thản nói.
“Gãy xương mà gọi là vết thương nhỏ sao?” Mạnh Sâm Trạch cau mày: “Chuyện xảy ra khi nào? Sao tôi không nghe ai nói gì cả? Thư Minh có biết không?”
Nghe gọi tên, Lận Thư Minh mở to đôi mắt vô tội lắc đầu.
Chuyện chú nhỏ bị thương, cậu ấy cũng mới biết đây thôi. Là công tử ăn chơi không có chí tiến thủ, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, ngày thường sao cậu ấy dám lượn lờ trước mặt chú nhỏ? Không có so sánh thì không đau thương, vì cùng tuổi nên từ nhỏ đến lớn cậu ấy luôn bị so sánh với anh, còn bị dìm không thương tiếc.
Trong lòng cậu ấy biết rõ, nhưng không dám nói ra.
Thật ra, trên chú nhỏ còn có một người anh, chính là bác của cậu ấy. Nghe cha kể, bác là thiên tài tài chính, mới mười mấy tuổi đã thể hiện thiên phú xuất chúng, cầm vài vạn đầu tư chứng khoán, chỉ trong ba tháng đã nhân lên hàng chục lần. Đáng tiếc thiên tài đoản mệnh, đến năm hai mươi hai tuổi thì qua đời vì tai nạn.
Cụ ông đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau đớn khôn nguôi, cụ cố nghe tin dữ suýt nữa cũng ra đi theo, may mà cấp cứu kịp thời nên giữ được mạng.
Một năm sau, anh được sinh ra, mẹ lớn đã hơn bốn mươi tuổi còn sinh được quý tử, phần nào làm dịu đi nỗi đau mất con.
Cùng tuổi với anh, Lận Thư Minh vô cùng khổ sở. Mười lăm tuổi, anh đã bắt đầu tiếp xúc với công việc của công ty, còn cậu ấy thì vẫn đang lo lắng chuyện thi cử. Anh thi vào ngành tài chính đại học S với thành tích đứng đầu, còn cậu ấy thì lẹt đẹt vừa đủ điểm đậu.
Giờ đây, anh hai mươi bảy tuổi đã là người cầm lái tập đoàn Lận thị, công việc ngập đầu, còn cậu ấy thì chỉ biết tiêu tiền của cha mẹ, ăn chơi khắp nơi, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Bình thường Lận Thư Minh luôn tránh xa chú nhỏ của mình, làm sao biết được chuyện anh bị thương? Nhưng nếu đã gặp mặt, thì với tư cách là cháu trai, tất nhiên cậu ấy vẫn phải quan tâm một chút.
“Chú nhỏ, chú bị thương khi ở nước ngoài sao?” Cậu hỏi. Năm nay anh thường xuyên đi công tác nên ít khi ở trong nước, trước đó hai người họ có gặp nhau một lần ở nhà cũ nhà họ Lận, khi ấy tay anh vẫn bình thường. Mới ba tháng trôi qua mà tay đã gãy, trong nước lại không có bất kì tin tức gì, vậy chỉ có thể là bị thương ở nước ngoài và thông tin đã bị phong tỏa.
“Ừm.” Lận Phong khẽ đáp, không giải thích thêm.
Lận Thư Minh buồn bực, coi như cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt. Cậu ấy bất lực nhìn về phía Mạnh Sâm Trạch, chỉ thấy người kia nhướng mày ra hiệu, nếu Lận Phong không muốn nói thì cứ mặc kệ anh.
Vì thế, Mạnh Sâm Trạch nhanh chóng thay đổi không khí, nhiệt tình giới thiệu lại em họ của mình.
“Em họ tôi tên là Ôn Tây, vừa từ M về. Ôn Tây, đây là Tổng giám đốc tập đoàn Lận thị, Lận Phong, bạn đại học của bọn anh.”
Ôn Tây đứng dậy, lịch sự đưa tay: “Chào anh, anh Lận.”
Lận Phong vẫn ngồi yên không nhúc nhích, chỉ khẽ liếc cậu ta một cái, gật nhẹ đầu xem như đáp lễ.
Ôn Tây cười gượng, bàn tay đưa ra đang nằm lơ lửng giữa không trung, thu không được mà để cũng không xong.
Lận Thư Minh bất ngờ vòng tay qua người Ôn Tây, thô bạo vò tóc cậu ta: “Tiểu Tây à, ban nãy cậu gọi tôi là anh, sao bây giờ lại gọi chú nhỏ tôi là anh nữa? Bối phận không thể lẫn lộn! Ngoan, gọi là chú đi.”
“À.” Ôn Tây ngơ ngác để mặc cậu ấy phá tóc mình. Cậu ta thật sự không ngờ hai người họ lại có mối quan hệ như vậy, quen miệng gọi anh, quên mất còn có một “tiểu bối”.
“Khoan đã!” Hồ Hưng Ninh ngắt lời: “Ôn Tây cũng gọi bọn tôi là anh, nếu cậu bắt cậu ta gọi cậu ấy là chú, chẳng phải bắt chúng tôi phải hạ vai vế sao? Không được, không được, cậu là cậu, bọn tôi là bọn tôi, không thể xem là một được!”
“Hưng Ninh nói đúng, ở đây người nhỏ tuổi chỉ có mình cậu, chẳng liên quan gì đến bọn tôi cả.” Mạnh Sâm Trạch lên tiếng, giải cứu em họ khỏi móng vuốt của Lận Thư Minh.
Lận Thư Minh hừ nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ liếc trộm anh, thấy vẻ mặt người kia vẫn không biểu cảm gì thì thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có người pha trò, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên thoải mái hơn, Mạnh Sâm Trạch ấn chuông trên bàn gọi phục vụ, chính thức khai tiệc.
Không lâu sau, chiếc bàn tròn lớn đã bày đầy sơn hào hải vị, Mạnh Sâm Trạch nâng ly rượu, hứng khởi mời mọi người. Những người khác đều uống rượu, chỉ có Lận Phong cầm một ly nước lọc.
Bị thương không được uống rượu.
Lý do rất hợp lý.
Khi men rượu đã ngấm, mọi người bắt đầu mở lòng, trò chuyện sôi nổi, Lận Phong nói rất ít, chủ yếu là ngồi bên cạnh để Mạnh Sâm Trạch nghiêng người nói chuyện, anh chỉ bị động trả lời vài câu.
Bên kia, Lận Thư Minh lôi kéo Ôn Tây hỏi đông hỏi tây, vài câu đã tìm hiểu được gần hết gia phả nhà người ta.
“...Nói vậy, lần này cậu về nước là đi cùng ông nội à? Ông nội cậu là người thành phố H sao?” Lận Thư Minh hỏi.
“Đúng vậy.” Ôn Tây không giấu giếm: “Ông nội tôi tên là Bạch Cẩn Thành, không biết các anh có từng nghe qua chưa?”
“Bạch Cẩn Thành?” Lận Thư Minh lắc đầu: “Chưa từng nghe.”
“Đầu óc cậu ta toàn là rơm rạ thì biết gì chứ?” Mạnh Sâm Trạch khinh thường: “Ông ngoại tôi nổi danh trong giới quốc họa, dù sống ở nước ngoài nhưng danh tiếng sánh ngang với đại sư Trương Thiên Dật trong nước.”
“Đại sư Trương Thiên Dật!” Những người khác đều kinh ngạc. Trương Thiên Dật là bậc thầy trong giới quốc họa, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng từng tiếp kiến ông ấy, đủ thấy địa vị ông ấy cao đến đâu. Ông nội của Ôn Tây lại sánh ngang với ông ấy, rõ ràng không phải người bình thường.
Lận Thư Minh sờ cằm, nói: “Là tôi nông cạn rồi. Nói đến đại sư Trương Thiên Dật, tôi nhớ thím nhỏ tôi là học trò cuối cùng của ông ấy.”
Thím nhỏ của cậu ấy dĩ nhiên là vợ của Lận Phong, trong lòng những người khác đều hiểu rõ, chỉ có Mạnh Sâm Trạch quay sang hỏi: “Lâu rồi chưa gặp đàn em Tô, hôm nào cậu dẫn cậu ấy ra ngoài tụ tập với mọi người đi!”
Lận Phong điềm nhiên đáp: “Em ấy không thích xã giao.”
Mạnh Sâm Trạch nhún vai: “Bạn bè tụ họp sao lại gọi là xã giao chứ?”
Lận Phong thật sự rất cưng chiều Tô Lăng, sau khi kết hôn thì giữ người trong nhà như cất vàng, cắt đứt mọi sự chú ý từ bên ngoài.
Kết hôn đồng tính với người bình thường chẳng có gì lạ, nhưng trong đại gia tộc lại không được khuyến khích. Người ta còn phải kế thừa gia nghiệp, kết hôn đồng giới chẳng khác nào tuyệt tự tuyệt tôn, sao gia tộc lớn có thể đồng ý? Huống chi bên ngoài lại luôn dòm ngó, chỉ mong đào được tin tức nóng hổi, nếu bọn họ tìm người mang thai hộ, chỉ trong nháy mắt sẽ lên hot search.
Vì vậy, Mạnh Sâm Trạch vẫn luôn thắc mắc vì sao nhà họ Lận lại cởi mở đến mức cho phép Lận Phong cưới Tô Lăng.
“Lận... Lận tổng kết hôn rồi sao?” Ôn Tây kinh ngạc hỏi, ánh mắt dừng lại trên chiếc nhẫn ở ngón áp út tay trái của Lận Phong. Vì bối phận của Lận Thư Minh, cậu ta không tiện gọi người ta là anh nên đổi sang gọi là “Lận tổng”, hai bên đều không bị khó xử.
“Đúng vậy, tên này hồi đại học đã dụ người ta về nhà, sớm bước vào mồ chôn hôn nhân...” Bị Lận Phong lạnh lùng liếc một cái, Mạnh Sâm Trạch vội vàng sửa lời: “Khụ, bước vào thiên đường hôn nhân.”
“Ở đây chỉ có chú nhỏ tôi là người đã kết hôn, bọn tôi đều độc thân đấy, Tiểu Tây à.” Lận Thư Minh nháy mắt với Ôn Tây: “Nếu cậu muốn yêu đương thì có thể ưu tiên cân nhắc tôi nha.”
Ôn Tây lặng lẽ ngồi dịch về phía Mạnh Sâm Trạch, từ chối khéo: “Không cần đâu... cảm ơn, hiện tại tôi chưa có ý định yêu đương.”
Lận Thư Minh tỏ vẻ tiếc nuối: “Đúng là đáng tiếc mà.”
Mạnh Sâm Trạch nói: “Em họ tôi toàn tâm toàn ý vùi đầu vào hội họa, làm gì có thời gian yêu đương với cậu?”
Nhắc đến hội họa, Ôn Tây lập tức hào hứng nói chuyện.
Mọi người nể mặt vây quanh cậu ta, trong khi đó Lận Phong uống hết ly nước, gắp mấy đũa thức ăn, liếc nhìn Mạnh Sâm Trạch là bạn cùng phòng suốt ba năm một cái, Mạnh Sâm Trạch lập tức hiểu ý, nói với những người khác vài câu rồi rời khỏi phòng cùng anh.
Hai người đi vào một phòng bao trống, đóng cửa lại. Mạnh Sâm Trạch khó hiểu hỏi: “Hôm nay cậu đến dự tiệc không lẽ chỉ để uống nước lọc?”
Là một trong số ít bạn thân của Lận Phong, nên anh không giấu diếm.
“Tô Lăng để lại đơn ly hôn, mất tích đã một tháng rưỡi.”
Mạnh Sâm Trạch há mồm to đến mức đủ để nhét hai quả trứng gà.
“Không phải chứ... chuyện gì thế? Cậu lại bị cậu ấy đá à? Haha—”
Anh ấy cười gượng hai tiếng, trước ánh mắt lạnh lùng của đối phương, đành phải thu lại nét cười giễu cợt, hắng giọng, nói: “Cậu không đi tìm cậu ấy sao? Với bản lĩnh của cậu, chắc không phải không tìm ra chứ?”
“Có người giúp em ấy.” Lận Phong không muốn nói chi tiết.
Mạnh Sâm Trạch như hiểu ra điều gì đó. Bạn thân của Tô Lăng không nhiều, ngoài Lâm Châu thì chẳng còn ai khác. Dù Lâm Châu không có năng lực gì đặc biệt nhưng chồng cậu ta, Phó Hành, thì lại khá rắc rối.
“Vậy… cậu muốn tôi làm gì?” Mạnh Sâm Trạch hỏi. Không lẽ là muốn anh ấy đối phó với Phó Hành sao? Thế thì khá phiền phức đấy!
Lận Phong nói: “Bác hai cậu là học trò lớn của Trương Thiên Dật.”
Mạnh Sâm Trạch như bừng tỉnh. Bác hai của anh ấy đúng thật là học trò lớn của Trương Thiên Dật, còn Tô Lăng là học trò cuối cùng của ông ấy, hếu hai người họ có liên lạc, vậy anh ấy có thể thông qua bác hai để dò la tung tích của Tô Lăng.
Thì ra là vậy!
“Thật ra cậu chỉ cần gọi điện thoại cho tôi là được, không cần phải đích thân đến đây như vậy.” Mạnh Sâm Trạch cười nói: “Tất nhiên, cậu đến tôi rất vui, chứng tỏ cậu vẫn coi tôi là bạn.”
Người ta đều nói sau khi Lận Phong trở thành người nắm quyền của tập đoàn Lận thị thì lạnh lùng khó gần, nhưng anh ấy thấy Lận Phong vẫn là Lận Phong của ngày nào, chưa từng thay đổi.
“Công ty có việc, tôi đi trước.” Lận Phong quay mặt đi, nói.
Thấy anh ngượng ngùng, Mạnh Sâm Trạch cười: “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đi tìm bác hai, có tin gì sẽ gọi cho cậu.”
“Ừm.” Lận Phong là người rời khỏi phòng bao trước, Mạnh Sâm Trạch đi theo phía sau.
Đi được vài bước, Mạnh Sâm Trạch bất chợt hỏi: “Thương tích của cậu thật sự là do tai nạn ngoài ý muốn sao?”
Lận Phong nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm, hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”
Mạnh Sâm Trạch nhún vai: “Tôi nghe được tin đồn nói mảnh đất mà anh họ cậu mua ở thành phố H xảy ra chút vấn đề.”
Lận Phong khựng lại, khẽ gật đầu với anh ấy, xem như đã biết.
Hai người chia tay trước cửa thang máy, Mạnh Sâm Trạch tiễn anh vào trong, nhìn con số tầng hiển thị xuống đến tầng hầm mới quay về phòng bao.
“Ơ? Chú nhỏ tôi đâu rồi?” Lận Thư Minh thấy chỉ có một mình Mạnh Sâm Trạch quay lại, thì tò mò hỏi.
“Cậu ấy có việc nên đi trước.” Mạnh Sâm Trạch ngồi xuống, nâng ly rượu lên: “Nào, đừng để ý đến cậu ấy, chúng ta cạn ly, hôm nay không say không về!”
“Cạn!” Hồ Hưng Ninh nói với Lận Thư Minh: “Xem hôm nay cậu say trước hay tôi gục trước!”
“Ha ha, Hồ Hưng Ninh, tửu lượng như cậu mà đòi đấu với tôi à? Nằm mơ đi!” Lận Thư Minh hào sảng uống cạn ly rượu.
Không còn Lận Phong trong phòng bao, không khí ngay lập tức thay đổi, ai nấy đều hiện nguyên hình, bắt đầu nói năng không đứng đắn.
Dưới tầng hầm bãi đậu xe, Triển Dương cung kính mở cửa để Lận Phong ngồi vào bên trong. Sau đó, cậu ta quay lại ghế lái, khởi động xe, hỏi: “Lận tổng, đến công ty hay về biệt thự ạ?”
“Đến công ty.” Lận Phong nói.
“Rõ.” Triển Dương đạp chân ga, xe nhanh chóng rời khỏi tầng hầm, rẽ vào khu phố sầm uất.
Trời đã tối, đèn neon trên đường rực rỡ sắc màu, phô bày vẻ hoa lệ, quảng trường có nhạc nước sôi động, vô cùng náo nhiệt.
Trái ngược hoàn toàn, bên trong xe lại yên tĩnh đến lạ.
Triển Dương chăm chú lái xe, thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy người đàn ông ngồi sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ sau khi phu nhân đưa đơn ly hôn rồi mất tích, hơn một tháng nay, mỗi ngày Lận tổng chỉ ngủ ba, bốn tiếng, còn luôn kè kè bên điện thoại sợ bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.
Hứa Quân Trác vẫn day dứt vì cuộc gọi lúc rạng sáng hôm đó, cảm thấy chính mình đã khiến Lận tổng và phu nhân ly hôn, dạo gần đây ra sức dẫn người đi tìm, muốn gặp phu nhân để xin lỗi.
Tuy nhiên, Triển Dương cho rằng phu nhân không thể chỉ vì một cuộc điện thoại mà quyết định ly hôn. Mâu thuẫn giữa cậu và Lận tổng đã tồn tại từ trước. Gần một năm nay, Lận tổng thường xuyên đi công tác ở nước L, tất nhiên sẽ ít quan tâm đến phu nhân, giữa hai người không có sự giao tiếp, tình cảm rạn nứt là điều không thể tránh khỏi.
Không tìm được người, mọi chuyện vẫn còn mơ hồ, bị vợ đòi ly hôn chắc chắn khiến Lận tổng rất đau lòng. Giờ đây anh chỉ muốn tìm được người để có thể nói chuyện trực tiếp, còn hơn là cứ tránh mặt mãi như thế.
Hành tung của phu nhân rất bí ẩn, có ba lần ghi nhận lên máy bay, lần lượt là đến thành phố A, D và H. Hứa Quân Trác đến thành phố H trước, tra suốt nửa tháng mà không tìm được manh mối, đành chuyển sang A và D, nhưng đã hơn một tháng trôi qua vẫn không có tin tức gì.
Nếu còn không tìm được phu nhân, thì không thể tiếp tục giấu ông bà cụ nữa.
“Tít tít tít —”
Chuông điện thoại ở ghế sau vang lên, rất nhanh đã được bắt máy.
Lận Phong vừa áp điện thoại lên tai, đầu bên kia lập tức vang lên giọng lo lắng của Hứa Quân Trác.
“Lận tổng, không hay rồi, tập đoàn Lận thị bị lên hot search Weibo vì cưỡng chế phá dỡ ở thành phố H!”
————————
Sáng sớm trời nắng đẹp, Tô Lăng dậy thật sớm, dắt theo King đi dạo một vòng quanh làng rồi mới về nhà, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong phòng ngủ chính trên lầu hai.
Nhị gia gia sinh thời từng ở phòng ngủ chính, trong đó có rất nhiều di vật, lần này Tô Lăng dọn dẹp là để chuẩn bị cải tạo lại căn phòng.
Hôm nay thím Trương đến dọn dẹp, thấy Tô Lăng đang vụng về khuân vác đồ đạc, bèn vào phụ một tay.
“Cái giường này vừa to vừa đẹp, còn là đồ cổ, Tiểu Tô thật sự muốn mang đi quyên tặng sao?” Thím Trương sờ lên hoa văn khắc trên gỗ, đầy tiếc nuối.
Tô Lăng đang mở một chiếc hộp gỗ cũ, nghe thím Trương nói vậy thì quay đầu nhìn chiếc giường mang phong cách cổ xưa ấy: “Quyên tặng cho bảo tàng còn hơn để ở nhà rồi bám bụi.”
Giống như bộ bàn bát tiên ở phòng ăn dưới lầu, chiếc giường mà nhị gia gia từng ngủ lúc sinh thời này cũng đã hơn trăm năm tuổi. Vật liệu làm từ gỗ tử đàn, tạo hình giống như một căn nhà nhỏ riêng biệt, hoa văn điêu khắc rất tinh xảo, tranh vẽ cũng tỉ mỉ, là một chiếc giường bát bộ hiếm có.
Tô Lăng nhớ từng có một lần đấu giá ở thành phố S, một chiếc giường bát bộ làm từ gỗ hoàng hoa lê đã được bán với giá hơn hai mươi triệu tệ. Tuy chiếc giường của nhị gia gia không sang trọng bằng, nhưng nếu đem bán đấu giá, ít nhất cũng được năm triệu.
Tuy nhiên, so với việc đem bán, thì Tô Lăng nghiêng về việc quyên tặng cho bảo tàng để phát huy giá trị lịch sử của nó.
“Thật đáng tiếc mà.” Thím Trương cảm thán.
Tô Lăng chỉ cười, không giải thích gì thêm. Cậu tiếp tục lục lọi trong rương gỗ, phát hiện bên trong chứa một số con dấu cổ và rất nhiều lá thư chưa được gửi đi.
Cậu tò mò cầm một phong thư lên, rút tờ giấy bên trong ra, từ từ mở ra xem.
“Kính gửi anh Cẩn Thành, thấy thư như thấy người…”
12
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
