TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15: Cú đá xoáy vô địch – Bày sạp bán hàng sao?

Nhà họ Tô là một gia tộc có tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố S, để tránh việc con cái bị bắt cóc, từ nhỏ đã ép bọn trẻ học võ và karate, Tô Lăng cũng không ngoại lệ.

Hồi nhỏ cậu đã rất xinh xắn, da trắng mịn lại thêm mái tóc xoăn tự nhiên trông cứ như búp bê, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý đến đó nhưng tính cậu lại khá yếu ớt, hễ va chạm một chút là rơi nước mắt, khiến thầy dạy karate cũng bó tay.

Cho đến một ngày, cậu bị ba cậu bé khác bắt nạt ở nhà trẻ. Tính khí bướng bỉnh trỗi dậy, Tô Lăng quyết tâm trả thù. Từ đó về sau, mỗi lần học võ cậu không còn khóc nữa nên chỉ sau một tháng, cậu đã học được chút ít và mạnh mẽ đánh bại ba tên nhóc đó. Từ đó trở đi, không ai dám chọc cậu nữa.

Sau hai mươi năm học võ, ít nhất trình độ karate của Tô Lăng cũng đạt đai đen tam đẳng. Bình thường cậu không để lộ ra, ai cũng tưởng cậu là một công tử thanh nhã, nào ngờ chọc giận cậu thì hậu quả khôn lường.

Hứa Đinh Thạch không hề phòng bị nên bị Tô Lăng đá văng ra xa, nằm lăn ra đất rêи ɾỉ. Tiểu Quách và Trương Lực hoàn hồn lại, vội vàng chạy đến đỡ anh ta dậy.

“Anh... anh Hứa, anh không sao chứ?” Trương Lực hỏi.

Hứa Đinh Thạch thở dốc, cố gắng đứng dậy, ôm bụng rít lên vài tiếng, giận dữ nói: “Bị đá một cái như thế, cậu thử xem có sao không! Mẹ kiếp! Thằng nhóc này giống y lão Tô, biết võ!”

“Giờ phải làm sao? Bỏ qua cho cậu ta sao?” Tiểu Quách không cam lòng hỏi.

“Dĩ nhiên là không!” Hứa Đinh Thạch giật lấy con dao nhỏ từ tay Tiểu Quách, lao về phía Tô Lăng với gương mặt dữ tợn. Anh ta không tin rằng mình lăn lộn mười năm ở trấn Liễu Tiên mà lại thua một tên công tử mặt trắng như vậy. Khi nãy chỉ là do anh ta bị bất ngờ nên mới bị đánh lén thôi!

Trước đây có kẻ từng làm anh ta bị thương, giờ vẫn còn nằm ở khoa chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.

Hứa Đinh Thạch cầm dao đâm về phía Tô Lăng nhưng Tô Lăng phản ứng rất nhanh, cậu giật lấy cây cuốc bẹt từ tay thím Trương dùng làm gậy. Khi Hứa Đinh Thạch lại gần, cậu đâm gậy tới trước đánh trúng cổ anh ta, Hứa Đinh Thạch không kịp tránh nên hét lên trong đau đớn, cây gậy lập tức đổi hướng, quật mạnh vào cổ tay cầm dao, đánh liên tục mấy phát, khiến con dao rơi khỏi tay anh ta bay ra ngoài.

Tiểu Quách và Trương Lực thấy vậy cũng xông lên tấn công, Tô Lăng cắm gậy xuống đất, lấy đó làm trụ, bật người lên, tung cú “cú đá xoáy vô địch”.

“Á ——”

“Ui da ——”

“Ôi ——”

Thím Trương sững sờ nhìn ba tên lưu manh bay ngược ra sau cùng lúc, ngã ngửa ra đất, kêu la thảm thiết.

Tô Lăng đáp đất một cách cực ngầu, tung chân phải hất cây gậy lên, gậy bay lên không trung rồi được cậu nhẹ nhàng bắt lấy bằng một tay, chỉ thẳng vào Hứa Đinh Thạch.

Hứa Đinh Thạch kinh hãi trừng mắt nhìn cây gậy ngay trước mặt, sợ đến mức không màng đau đớn, bò ngược ra sau.

“Cậu… cậu định làm gì? Gϊếŧ người là phải đền mạng đấy!”

Tô Lăng nhìn hắn từ trên cao, lạnh lùng nói: “Lúc anh cầm dao đâm người, sao không nghĩ đến chuyện đền mạng?”

Cả người Hứa Đinh Thạch run như cầy sấy, ánh mắt đầy oán hận. “Tôi... tôi sẽ kiện cậu! Kiện cậu tội cố ý gây thương tích!”

Tiểu Quách bò đến bên cạnh Hứa Đinh Thạch, rút điện thoại ra hù dọa: “Gọi cảnh sát! Chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”

Tô Lăng cười, nụ cười khiến Hứa Đinh Thạch lạnh sống lưng, cậu chỉ tay về phía cái vật trắng dưới mái hiên cổng sân, thong thả hỏi: “Nhìn thấy cái đó không?”

Hứa Đinh Thạch nhìn theo hướng tay cậu chỉ, bất chợt chết lặng.

“Ca… camera giám sát?”

“Đúng, chính là camera.” Tô Lăng nói: “Tôi không muốn dây dưa với mấy người, tôi đã định vào nhà rồi nhưng do mấy người không chịu buông tha, còn đánh lén sau lưng, tôi phản đòn. Sau đó lại còn rút dao đâm người, ba người cùng vây đánh tôi, tôi dùng gậy chống trả hoàn toàn là phòng vệ chính đáng. Anh nghĩ xem, cảnh sát xem video rồi sẽ bắt ai?”

Mặt Hứa Đinh Thạch biến sắc, nghiến răng: “Thằng nhãi… cậu dám chơi tôi một vố!”

“Anh nghĩ sao?” Tô Lăng đáp lại.

Lúc trước mua một đống đồ điện ở trấn, tiện tay lắp luôn camera, không ngờ giờ lại phát huy tác dụng.

Hứa Đinh Thạch tức đến nghẹn họng, chỉ đành nuốt giận, dẫn theo hai tên đàn em bỏ chạy trong thảm hại.

Tô Lăng buông cây gậy xuống, nhìn theo bóng lưng bọn chúng rời đi.

Thím Trương thở phào nhẹ nhõm, bước đến quan tâm: “Tiểu Tô, cháu không sao chứ?”

“Cháu không sao.” Tô Lăng mỉm cười.

Nhìn nụ cười vô hại của cậu, thím Trương không khỏi nghi ngờ thanh niên vừa nãy tung hoành ba tên côn đồ có thật là cậu không.

“Lần này Hứa Đinh Thạch bị bẽ mặt như vậy, chắc chắn sẽ quay lại gây rắc rối.” Thím Trương hiểu rõ bản chất của con trai nhà họ Hứa, lo lắng nói.

Tô Lăng lấy điện thoại ra, bấm gọi 110. “Gọi cảnh sát trước đã.”

“Nhưng... liệu có ích gì không?” Thím Trương không lạc quan cho lắm, Hứa Đinh Thạch hoành hành ở trấn nhờ có người chống lưng nên mới dám lộng hành như vậy.

“Dù có ích hay không, gọi cảnh sát vẫn đúng.” Tô Lăng đáp.

Một tiếng rưỡi sau, xe cảnh sát tiến vào thôn Thạch Khê, người dân nghe tiếng còi liền đổ ra xem. Tô Lăng cung cấp video từ camera cho cảnh sát, sau khi hiểu tình hình, họ liền tới nhà họ Hứa bắt giữ ba người.

Lúc đó Hứa Đinh Thạch và hai tên đàn em đang bàn mưu tính kế báo thù Tô Lăng thì bị bắt, mặt mày ai cũng ngơ ngác. Thấy Tô Lăng đứng sau lưng cảnh sát, Hứa Đinh Thạch tức đến gào thét, bị cảnh sát khống chế và áp giải lên xe.

Trương Lực và Tiểu Quách mặt mũi thê thảm cũng bị đưa đi, dân làng chỉ trỏ bàn tán. Ông Hứa và bà Lý Thu thấy con trai bị bắt, sợ đến mức khóc lóc cầu xin Tô Lăng tha cho con họ.

Tô Lăng mím môi, đứng im không động đậy, thím Trương không nhịn được, bước tới mắng: “Trời đất chứng giám, nếu Tiểu Tô không có khả năng tự vệ thì đã bị con mấy người đâm chết rồi! Giờ bọn chúng bị bắt là đáng đời!”

Lý Thu ngẩn ra, lập tức quỳ xuống cầu xin: “Tô thiếu gia, cậu đại nhân đại lượng tha cho Đinh Thạch đi! Tôi chỉ có một đứa con, nó mà ngồi tù thì sau này còn ai lấy nó nữa?”

Tô Lăng nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Mọi việc cứ theo pháp luật mà xử lý. Bà có yêu cầu gì, hãy nói với cảnh sát.”

Lý Thu và ông Hứa ngồi bệt xuống đất, vô lực và tuyệt vọng, dân làng xung quanh lắc đầu thở dài: “Sớm biết thế này, lúc đầu đã chẳng làm như vậy!”

“Con hư tại mẹ, bố không dạy là lỗi của bố!”

“Mẹ hiền thường làm hư con, chậc chậc chậc ——”

“Tôi nghe nói Hứa Đinh Thạch gây chuyện ở trấn nên mới chạy về thôn trốn.”

“Có phải là vụ cưỡng chế di dời kia không? Trên mạng có người đăng video, thảm lắm, một người khỏe mạnh bị đánh chết ngay tại chỗ.”

“Bà cũng thấy à? Đúng rồi! Nghe nói chủ đầu tư là tập đoàn Lận thị, họ mua một mảnh đất ở vùng ven trấn Liễu Tiên, nơi đó còn vài hộ không chịu di dời, thế là họ thuê lưu manh trong trấn đến cưỡng chế giữa đêm, rồi xảy ra xung đột, đánh chết người luôn!”

“Có phải Hứa Đinh Thạch là người đánh chết không?”

“Chuyện đó thì chưa rõ, nhưng chắc chắn có dính líu.”

Tô Lăng nghe thấy ba chữ “Tập đoàn Lận Thị”, liền nhíu mày.

Buổi trưa, sau khi làm xong biên bản ở đồn cảnh sát và về đến nhà, Tô Lăng còn chưa kịp nấu cơm,đã vội vàng mở Weibo, tìm kiếm thông tin. Chú chó King cứ quấn lấy chân cậu nhưng cậu chẳng còn tâm trí đâu để ý đến nó.

Tài khoản Weibo của cậu là tài khoản phụ mới đăng ký, chưa theo dõi ai, trang chủ toàn là quảng cáo. Cậu bấm vào mục hot search, kéo xuống mãi mà không thấy chủ đề nào liên quan đến Tập đoàn Lận Thị.

Cậu vô thức cắn môi, nhập từ khóa vào ô tìm kiếm, ngay lập tức hiện ra hàng loạt tin tức liên quan đến vụ cưỡng chế của Tập đoàn Lận Thị.

Có vẻ như sau khi sự việc xảy ra, Tập đoàn Lận Thị đã nhanh chóng gỡ bỏ hot search nhưng không thể ngăn được miệng đời. Các tài khoản marketing hóng chuyện, đối thủ nhân cơ hội giẫm đạp, cư dân mạng phẫn nộ... đều liên tục chỉ trích gay gắt vụ cưỡng chế đánh chết người.

Sự việc đang dần leo thang, nếu xử lý không khéo, danh tiếng trăm năm của Tập đoàn Lận Thị có thể sẽ sụp đổ chỉ sau một đêm.

Tô Lăng tìm đến trang Weibo chính thức của Tập đoàn Lận Thị, thấy một thông cáo đầy giọng điệu quan liêu, nội dung sáo rỗng, nói cũng như không.

Cậu bất lực lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm, nhưng đoạn video đánh chết người đã không còn, chỉ còn vài tấm ảnh đã bị làm mờ.

Mặc dù đã đề nghị ly hôn với Lận Phong nhưng Tô Lăng vẫn còn tình cảm sâu đậm với anh, cậu không muốn Tập đoàn Lận Thị bị cuốn vào thị phi. Đây là chuyện liên quan đến mạng người, cho dù hậu thuẫn Tập đoàn Lận Thị có lớn đến đâu thì cũng không thể xem nhẹ, phải xử lý ổn thỏa mới có thể dập tắt cơn giận của dư luận.

Không biết Lận Phong có đích thân đứng ra xử lý chuyện này không?

Tô Lăng thoát khỏi Weibo, cầm điện thoại trong tay, ngón tay do dự chạm vào biểu tượng gọi điện, dãy số cậu đã thuộc nằm lòng cứ nhảy múa trong đầu. Cậu vừa bấm số “1” thì lập tức buông điện thoại xuống, cúi người ôm lấy King chú chó đang rêи ɾỉ gọi cậu, úp mặt vào bộ lông mềm mại của nó.

“Gâu gâu, ư ~” Cuối cùng cũng được quan tâm, chú chó nhỏ phát ra tiếng kêu nũng nịu.

Nuôi được một tháng, nó đã béo lên một vòng, ôm trong lòng thấy nặng trĩu.

Tô Lăng ngẩng đầu ra khỏi bộ lông của King, gãi gãi cằm nó: “Nhóc con, mau lớn đi, sau này lớn rồi trông nhà cho anh.”

Sáng nay, ba tên lưu manh đến gây chuyện, nhóc con định chạy ra theo nhưng bị Tô Lăng nhốt trong nhà. Giờ cậu về, nó phát ra tiếng rên bực bội như thể đang oán trách.

Tâm trạng nặng nề vì sự việc vừa rồi cũng nhờ vẻ ngoài đáng yêu của nhóc con này mà dịu lại, Tô Lăng nở nụ cười dịu dàng, chơi đùa thân mật với nó một lúc.

Đã quyết định ly hôn, sau này chuyện của nhà họ Lận cũng chẳng còn liên quan đến cậu nữa. Cậu tin rằng với năng lực của Lận Phong và tiềm lực của Tập đoàn Lận Thị, chắc chắn sẽ vượt qua được khó khăn lần này.

Nghĩ thông rồi, cậu liền gác chuyện đó sang một bên, đi ra vườn sau hái rau.

Từ khi “mở khóa kỹ năng trồng rau”, Tô Lăng không thể dừng lại được nữa. Cậu trồng đủ loại rau ở vườn sau, còn dựng giàn cho dây leo bò lên, hiện giờ, vườn sau có cải xanh, dưa chuột, cà chua, củ cải, hành lá, và một loại quả mà Tô Lăng chưa từng ăn bao giờ – quả kim linh tử.

Kim linh tử, còn gọi là bùn đỏ, trông khá giống mướp đắng nhưng nhỏ hơn, vỏ ngoài màu vàng óng, phần ruột bên trong đỏ tươi, từng hạt giống như những viên hồng ngọc, ăn vào thì vừa ngọt vừa thơm.

Tự tay thu hoạch thành quả lao động của mình khiến Tô Lăng cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Vườn sau không đủ chỗ trồng nên cậu đã khai khẩn thêm ba mẫu đất bên ngoài. Cậu đọc những cuốn sách trồng trọt mà ông hai để trong thư phòng, sau khi nắm vững kiến thức lý thuyết, lập tức bắt tay vào hành động: Dựng nhà kính cho ba mẫu ruộng, phân chia để trồng cải thảo, dưa chuột và cà chua.

Rau trồng nhiều quá, ăn không hết thì phải làm sao? Tất nhiên là mang đi bán rồi! Còn bán thế nào thì Tô Lăng vẫn chưa nghĩ ra, đợi đến khi thu hoạch xong hãy tính tiếp.

Sau bữa trưa, Tô Lăng đang mài mực trong phòng vẽ ở thủy tạ thì Lí Đại Hải chạy tới tìm cậu.

“Anh Tô, sơn trà trên núi chín rồi, anh có muốn đi hái không?”

“Hả? Sơn trà à?” Tô Lăng đặt thỏi mực xuống, hơi nhướng mày.

Suýt nữa thì cậu quên mất, trên núi Phượng Hoàng mà Tô nhị gia nhận thầu, ngoài trồng chè ra còn có nhiều cây ăn quả, sơn trà là một trong số đó. Tháng năm, sáu là lúc sơn trà chín rộ, hái lúc này là ngon nhất.

Tô Lăng thay đồ thể thao, đội nón cỏ, đeo sọt tre lên lưng, đi cùng Lí Đại Hải lên núi.

Leo lên sườn nam, quả nhiên thấy từng hàng cây ăn trái, từng chùm sơn trà vàng óng treo đầy trên cành, trông như những quả bóng bàn nhỏ, khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Lúc này, không ít dân làng đang leo thang lên cây hái quả, thấy Tô Lăng và Lí Đại Hải đến liền niềm nở chào hỏi.

Sáng nay, rất nhiều người đã chứng kiến cảnh Hứa Đinh Thạch bị cảnh sát dẫn đi, qua cái miệng rộng của thím Trương, cả làng đều biết con trai nhà họ Hứa vì tiền bồi thường mà cầm dao đâm Tô Lăng, may mà anh biết tự vệ, chiếc chày bột kia như cây gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, đánh bại bọn Hứa Đinh Thạch.

Quả không hổ là người kế thừa của Tô nhị gia!

Cũng là cao thủ võ lâm như Tô nhị gia!

Tô Lăng bị ánh mắt sùng bái của dân làng nhìn đến ngơ ngác nhưng cậu vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, lần lượt đáp lễ từng người.

Trên đường đi, Tô Lăng hỏi Lí Đại Hải nên biết được Tô nhị gia đã cho dân làng thuê một phần đất trên núi để trồng cây ăn quả, tiền thuê rất rẻ, mỗi mùa chỉ cần nộp mười sọt trái cây. Điều đó có nghĩa là hôm nay Tô Lăng có thể hái mười sọt sơn trà.

Mười sọt?

Hình như hơi nhiều thì phải!

Một mình cậu ăn hết được sao?

“Ăn không hết thì mang đi bán chứ sao nữa!” Lí Đại Hải giơ tay hái một quả sơn trà, bóc vỏ, nhét cả quả vào miệng, má trái phồng lên.

“Bán thế nào?” Tô Lăng cũng hái một quả, nhẹ nhàng bóc vỏ, cắn một miếng mọng nước, ngọt dịu, hơi chua, vô cùng ngon miệng.

“Bày sạp bán chứ sao!” Lí Đại Hải nói như lẽ đương nhiên: “Hồi trước ông Tô cũng kéo xe ra chợ bán, mọi người trong trấn rất thích ăn, bán chạy lắm đó.”

Tô Lăng nhả hạt sơn trà, đôi mắt đào hoa khẽ chớp chớp.

14

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.