TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Ai mà không có chút tính khí? - Vô hình chung lập uy

Đi vòng qua ruộng nhà ông ta?

Vậy chẳng phải một xu ông ta cũng không nhận được sao?

Đầu óc của ông Hứa có phần không xoay kịp, còn Lý Thu thì càng thêm hoảng hốt.

“Vì… vì sao lại phải đi vòng qua ruộng nhà tôi? Lúc… lúc họp thôn chẳng phải mọi người đã thương… thương lượng xong cả rồi sao?” Bà ta lắp ba lắp bắp hỏi. Chính vì ruộng nhà bà ta là đường bắt buộc phải đi qua nên mới nảy sinh ý định đòi thêm tiền bồi thường. Dĩ nhiên, ban đầu bà ta không định làm giá, nhưng tối hôm qua có người nhắc khéo, bà ta bỗng chốc bừng tỉnh, cùng ông chồng nhà mình bàn bạc đến tận khuya, nghiến răng quyết tâm, hôm nay còn xúi giục mấy người có ý kiến khác kéo nhau đến tìm trưởng thôn đòi nói lý.

Thế nhưng, việc vốn đã như đinh đóng cột lại đột ngột xoay chuyển, khiến cả ông Hứa và Lý Thu đều luống cuống.

Tô Lăng mỉm cười, ung dung nói: “Hai người nhất quyết đòi tám vạn, xét về mặt chi phí, đi vòng qua ruộng bên cạnh còn hợp lý hơn.”

Điều quan trọng hơn là, nếu cậu nhượng bộ, những người dân khác sẽ nghĩ sao? Một khi mở đầu, sau này không chỉ nhà ông Hứa mà cả thôn đều đòi nâng giá.

Huống hồ, những người dân đang ngồi trong văn phòng này, tuy không cực đoan như nhà ông Hứa, nhưng ai cũng đang chờ cơ hội để làm lớn chuyện!

Trưởng thôn cầm bản đồ công trình lên xem xét kỹ lưỡng, chậm rãi gật đầu: “Nếu đi vòng thì phải trưng dụng ruộng nhà ông Lưu.”

Ông Lưu chính là người lái máy cày chở Tô Lăng đến thôn Thạch Khê lần đầu. Giờ ông ta không có mặt, chẳng hay biết gì mà lại được lợi lớn.

“Không được! Không được! Nếu đi vòng ruộng nhà ông ta thì ruộng nhà tôi phải làm sao?” Ông Hứa dậm chân, chỉ vào Lý Thu mắng: “Tại bà đấy! Cứ đòi nâng giá, giờ thì hay rồi, ruộng nhà mình không bị trưng dụng nữa, đừng nói tám vạn, ba vạn cũng chẳng còn!”

Lý Thu đâu phải người dễ bị bắt nạt, nổi giận, đập mạnh vào cánh tay ông Hứa, mắng lại: “Lão già chết tiệt, tôi đòi thêm tiền là vì ai? Không phải vì cái thằng con vô dụng nhà ta sao? Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà không chịu làm ăn, ngày ngày làm lưu manh trên trấn, không kiếm nổi đồng nào, cưới vợ sinh cháu thì càng khỏi nghĩ. Tôi đây gom góp cho nó tiền cưới vợ, có dễ dàng gì đâu hả?”

Ông Hứa cãi không lại, chỉ đành co rụt cổ, ấm ức nhìn chằm chằm Lý Nguyệt Nga. Nếu hôm qua không phải bà ta đến nhà nhiều chuyện, sao vợ chồng ông lại sinh lòng tham?

Bị ông ta nhìn đến chột dạ, Lý Nguyệt Nga liền quay mặt đi, làm ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình.

Một người dân khác nóng ruột lên tiếng: “Ấy… cậu Tô này, đường mới có thể vòng qua ruộng nhà tôi không? Ruộng nhà tôi cũng sát với nhà ông Hứa, tôi không đòi nhiều, cứ theo giá đã bàn trong thôn là được.”

Nghe vậy, Lý Thu giận sôi gan: “Ông Quách kia, chẳng trách ông nhiệt tình theo đến đây, thì ra định thừa nước đυ.c thả câu!”

Ông Quách xoa mũi, bực bội nói: “Gì mà thừa nước đυ.c thả câu? Ai cũng có ruộng, cạnh tranh công bằng thôi!”

Lý Thu tức đến nỗi choáng váng: “ôi chao” một tiếng, ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa gào khóc: “Ông trời ơi! Mau mở mắt ra mà nhìn, mấy người này hùa nhau bắt nạt một bà già như tôi, tôi sống làm sao nổi đây—”

Bà ta bất ngờ khóc lóc ăn vạ, làm cả văn phòng đều lùi về sau một bước, Tô Lăng khó tin nhìn màn diễn của bà ta. Hóa ra trên đời thật sự có người vừa khóc vừa gào to như đang hát tuồng, hơi dài như rồng, chẳng thèm thở lấy một lần.

“Chị Lý, chị làm gì vậy chứ!” Ông Quách đứng bên cạnh sốt ruột đẩy đẩy lão Hứa: “Anh Hứa, mau khuyên chị Lý đi.”

Ông Hứa lắc đầu, đứng trơ như tượng. Bà vợ nhà ông ta mà nổi điên thì ai dám khuyên?

Lý Thu thấy chẳng ai can ngăn, lại càng khóc thảm, đấm ngực dậm chân như muốn xé ruột gan: “Tôi sao lại khổ thế này! Gả cho ông chồng vô dụng, sinh đứa con không nên thân, trong thôn chẳng ai giúp, đến cả người ngoài cũng ăn hϊếp tôi. Tôi rốt cuộc đã tạo nghiệt gì mà bị người đời ức hϊếp? Xây đường? Xây cái gì mà xây? Không bồi thường cho tôi, thì đừng ai mơ đến đồng nào! Ai dám đào đất làm đường, bà già này sẽ chết ngay trước mắt các người!”

Trưởng thôn nổi gân xanh trên trán, đập mạnh bàn, quát lớn: “Đây là văn phòng thôn, không phải nhà bà! Muốn làm loạn thì ra ngoài mà làm, tốt nhất làm to chuyện lên, để cả thôn ra xem trò hề của bà!”

Tiếng khóc thê lương lập tức tắt ngấm, nước mắt nước mũi còn treo trên mặt. Bị cả thôn xem như khỉ diễn xiếc, bà ta đúng là mất mặt không để đâu cho hết.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Tô Lăng xoa xoa lỗ tai bị tra tấn đến mức muốn ù đi, khẽ thở dài, ung dung nói: “Thật ra với tôi, thôn Thạch Khê có xây đường mới hay không, chẳng quan trọng.”

Lý Nguyệt Nga nghe vậy, tim run lên, do dự hỏi: “Ý Tiểu Tô là…”

Tô Lăng ngẩng cao cằm thon, đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ ngạo nghễ: “Tôi bỏ tiền xây đường vốn là muốn mang lại lợi ích cho thôn Thạch Khê, không ngờ lại dẫn đến chuyện mạng người. Trách nhiệm này quá lớn, tôi gánh không nổi. Thà để tiền lại cho mình tiêu còn hơn là mang tiền ra tạo nghiệp.”

Ai lại không có chút tính khí? Tiền là của cậu, do cậu quyết định, nếu thương lượng không xong thì thôi, khỏi làm. Giữ tiền lại tiêu cho bản thân, chẳng phải càng dễ chịu sao?

Trưởng thôn Kim khẽ nâng mi mắt rủ, im lặng vuốt chòm râu dài.

Những người dân trong văn phòng đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều mất phương hướng.

Tô nhị gia khi xưa là người hiền lành nổi tiếng trong thôn, nhà ai có khó khăn, ông đều ra tay giúp đỡ, dù có người lợi dụng cũng chưa từng so đo. Sau khi ông qua đời, dân làng ai cũng tiếc thương, đồng thời trông đợi xem ai sẽ kế thừa gia sản. Hai tháng sau, người cháu trai từ thành phố S mới đến. Hầu như ai gặp Tô Lăng lần đầu cũng đều bị khí chất tuấn mỹ và sang trọng của cậu làm cho kinh ngạc.

Sau một tháng tiếp xúc, dân làng phát hiện Tô thiếu gia và Tô nhị gia khác biệt hoàn toàn. Cậu ăn mặc thời thượng, cử chỉ phong nhã, không hề mang dáng vẻ kênh kiệu của người thành thị, đối xử với dân làng nhã nhặn, lời nói đúng mực, thuê người làm thì rất rộng rãi. Nhưng cậu cũng có nguyên tắc, đối với những kẻ dối trá, tuyệt đối không dung thứ.

Tuần trước, Lý Nguyệt Nga làm giả bảng chấm công của người trồng trà, định lợi dụng để kiếm lợi cho em trai mình, liền bị Tô thiếu gia dễ dàng vạch trần, suýt mất chức giám sát. Dẫu sao cũng là sinh viên xuất thân từ thành phố, có học thức có tri thức, Lý Nguyệt Nga muốn giở mánh lới như xưa, tuyệt đối không còn khả thi.

Nay Lý Thu lăn ra khóc lóc ăn vạ, lại phản tác dụng. Tô Lăng không phải là Tô nhị gia, cậu là người thành thị, tương lai của thôn Thạch Khê thế nào, với cậu chẳng liên can gì.

Nghĩ đến đó, lòng người bỗng lạnh toát, nhìn Lý Thu bằng ánh mắt đầy chỉ trích. Nếu không phải bà ta và ông Hứa trở mặt, xúi giục mọi người đi đòi lý lẽ, thì đâu đến mức làm phật ý người bỏ tiền xây đường? Giờ thì hay rồi, người định quyên góp xây đường đã bỏ cuộc, tiền bồi thường của mọi người e là cũng tan thành mây khói.

Lý Thu hoàn toàn sững sờ. Bà ta cứ ngỡ khóc lóc ăn vạ là đạt được mục đích, nào ngờ vị Tô thiếu gia này lại chẳng theo lẽ thường, nói bỏ là bỏ.

“Chuyện này… chuyện này… Tiểu Tô chẳng phải vì tiện buôn trà mới định xây đường sao?” Lý Nguyệt Nga nắm chặt tay, sốt ruột hỏi. Đất nhà bà ta cũng bị trưng dụng, tiền bồi thường đủ để xây nhà mới cho em trai.

Tô Lăng mỉm cười lắc đầu: “Tôi bỏ ra năm, sáu triệu để xây đường chỉ để buôn trà, vậy thì phải bán bao nhiêu năm mới hoàn lại vốn?”

Nghe vậy, ai nấy bừng tỉnh ngộ. Bỏ ra hàng triệu để kiếm mấy chục vạn từ việc bán trà, đúng là làm ăn lỗ vốn. Nhưng nếu lỗ vốn vậy, sao Tô thiếu gia lại đồng ý bỏ tiền xây đường?

Sắc mặt Tô Lăng nghiêm túc, chậm rãi nói: “Tôi quyên góp xây đường là để tạo điều kiện thuận lợi cho thôn Thạch Khê phát triển, để mọi người cùng làm giàu. Bây giờ người thành phố rất thích về quê trải nghiệm cuộc sống nông thôn, có đường là có xe, mở nhà nghỉ, quán ăn quê, khách khứa không thiếu, mỗi ngày thu tiền đếm mỏi tay. Thôn giàu rồi, ai còn muốn đi làm thuê? Thanh niên ở nhà phụng dưỡng bố mẹ, con cái đi học tiện lợi, sau này tốt nghiệp đại học quay về xây dựng quê hương, cuộc sống khởi sắc, chẳng phải tốt đẹp lắm sao? Tôi là người thành thị, không thể ở thôn Thạch Khê cả đời, nếu thôn có người học đại học, tôi sẽ thuê làm quản lý, điều hành sản nghiệp ở đây. Đến khi đó, thôn Thạch Khê sẽ không còn là một ngôi làng bình thường nữa, mà là một thôn doanh nghiệp có tiền đồ sáng lạn.”

Cậu vẽ nên một bức họa tương lai tươi đẹp, từ từ hiện ra trước mắt mọi người. Dân làng nghe đến mê mẩn, như trông thấy tương lai rực rỡ.

Ai mà chẳng muốn hưởng phúc bên con cháu? Ai mà chẳng muốn ở nhà kiếm tiền? Ai mà chẳng muốn con cháu đọc sách thành tài, nở mày nở mặt với dòng họ?

Thôn doanh nghiệp!

Một khái niệm mới mẻ biết bao, một tương lai hấp dẫn biết bao!

Trưởng thôn nhìn Tô Lăng với ánh mắt đầy tán thưởng. Không ngờ mới một tháng ngắn ngủi, đứa nhỏ này đã trưởng thành đến vậy. Nghĩ lại lần đầu trên núi trà hỏi cậu có dự định gì, khi ấy cậu còn ngơ ngác chẳng biết phải làm gì.

“Dĩ nhiên—” Đổi giọng, Tô Lăng lại nói: “Nếu mọi người không muốn đồng tâm hiệp lực với tôi, vậy tôi chỉ đành bán núi trà, thu xếp hành lý quay lại thành phố.”

“Đừng bán! Tuyệt đối đừng bán!” Ông Quách cuống cuồng lên tiếng: “Đường xây sao cứ theo thế, tôi không can dự nữa, không cần tiền bồi thường!”

Con gái ông ta hiện đang học đại học ở thành phố H, sang năm tốt nghiệp, nếu về làng làm việc cho Tô thiếu gia, sau này chẳng phải làm quản lý rồi sao!

“Chúng tôi nguyện một lòng hợp sức cùng cậu Tô! Làm đường là tạo phúc, tôi hai tay tán thành!”

“Nhà tôi rộng, mở nhà nghỉ không thành vấn đề.”

“Nhà tôi có thể mở quán ăn nhà nông!”

“Làng giàu lên rồi, tôi lập tức gọi điện cho con trai con dâu, bảo chúng quay về phát triển.”

“Tôi nói này ông Hứa, đừng gây chuyện nữa, nhẫn nhịn một chút là xong thôi.”

Mọi người nhao nhao lên tiếng, khiến mặt ông Hứa nóng rực, vội vàng kéo vợ đứng dậy.

“Mau đứng lên!”

Lý Thu đứng dậy với vẻ không cam tâm.

Ông Hứa mặt dày nói với Tô Lăng: “Chúng tôi không đòi tăng giá nữa, cứ theo mức bồi thường ban đầu là được.”

Nếu vì nhà họ mà khiến cậu Tô bỏ đi, không làm đường, lại bán luôn núi trà, cả làng sẽ nguyền rủa chết bọn họ, sau này còn mặt mũi nào ở lại làng nữa?

Tô Lăng thấy mọi người đã đưa ra lựa chọn sáng suốt, mỉm cười ôn hòa: "Được thôi, mọi người đã đồng ý thì tôi sẽ tiếp tục quyên tiền làm đường. Chỉ là... như thím Lý nói, đất vườn rau quý giá, vậy thì không thu hồi nữa.”

Ông Hứa và Lý Thu sững sờ tại chỗ.

Có ý gì đây?

Cuối cùng lại chẳng được gì cả?

“Chúng tôi đâu có tăng giá, sao lại không thu hồi nữa?” Ông Hứa vội hỏi.

Tô Lăng hai tay đút túi áo khoác, thản nhiên đáp: “Tôi không thích bị uy hϊếp, càng không muốn chuốc lấy phiền toái.”

Ai biết giờ họ đồng ý, sau chớp mắt lại trở mặt? Để tránh hậu họa, cậu không thể vì cầu toàn mà hạ mình. Hơn nữa, cậu đâu phải kẻ ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra ai đứng sau giật dây?

Lý Thu liên tục liếc nhìn Lý Nguyệt Nga, quả thực là "giấu đầu hở đuôi".

Còn tâm tư của Lý Nguyệt Nga, không khó đoán – chẳng qua là tuần trước cậu làm mất mặt bà ta, bà ta ghi hận trong lòng, lén giở trò khiến cậu khó xử. Dù cậu không hay chấp nhặt chuyện nhỏ, nhưng cũng chẳng phải quả hồng mềm để ai cũng có thể bóp nắn. Đến lúc nên phản công thì phải phản công. Ông Hứa có giận, cứ giận Lý Nguyệt Nga, bà ta đừng mong yên thân.

Ông Hứa nhìn cậu ngây người, gương mặt tuấn tú của thanh niên lộ rõ khí chất cao cao tại thượng, áp lực vô hình khiến người khác nghẹt thở. Cuối cùng ông ta cũng hiểu, họ không phải người cùng một thế giới.

Lý Thu không cam lòng, định mở miệng mắng, bị ông Hứa giữ chặt lại, bà ta tức đến suýt ngất, ngón tay run rẩy chỉ vào Lý Nguyệt Nga, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Bà hại tôi!”

Lý Nguyệt Nga trở mặt phủi sạch quan hệ: “Ôi chao, chị Lý, lời này là sao? Là do hai người tham, đòi tăng giá, liên quan gì tới tôi?”

Bà ta rũ sạch như chưa từng dính dáng, khiến Lý Thu tức mà không nói được lời nào, như ăn phải hoàng liên, đắng mà chẳng thể thốt nên câu.

Cuối cùng, trưởng thôn đập bàn quyết đoán: “Tiền là do Tiểu Tô bỏ ra, tất cả làm theo lời cậu ấy. Ai còn gây chuyện, tôi sẽ phát loa truyền thanh toàn thôn, mỗi ngày thông báo một lần!”

Chiêu này của trưởng thôn thật độc, bị phát thanh thông báo chẳng khác gì xử tội giữa chợ, vừa mất mặt vừa ê chề.

Cuối cùng, sóng gió qua đi, Tô Lăng âm thầm lập được uy thế trong lòng dân làng.



Tại thành phố S – phòng bao xa hoa của khách sạn Phong Nhã Tụng.

Bảy vị công tử ăn vận sang trọng tụ họp, chuyện trò rôm rả.

“Mạnh đại thiếu, hôm nay sao rộng rãi thế? Mời chúng tôi đến nơi sang trọng này ăn uống?” Một thiếu niên mặc vest tím hoa lệ lắc ly rượu vang, cười tủm tỉm hỏi người đàn ông anh tuấn ngồi đối diện.

“Chẳng lẽ trước giờ tôi để lại ấn tượng keo kiệt sao?” Mạnh Sâm Trạch nhe hàm răng trắng bóc.

“Trong giới ai chẳng biết Mạnh đại thiếu là ‘gà sắt nổi tiếng’? Không biết hôm nay nhờ phúc của ai mà có thể chém được anh một bữa.” Gã thời thượng nhuộm tóc vàng tinh nghịch trêu đùa.

“Tôi là gà sắt à? Các người đừng phá hủy hình tượng anh tuấn uy phong của tôi!” Mạnh Sâm Trạch trừng mắt nhìn gã, rồi kéo thiếu niên bên cạnh lại, trịnh trọng giới thiệu: “Nào nào, để tôi giới thiệu với các cậu – em họ tôi, Ôn Tây, hai mươi tuổi, sinh ra và lớn lên ở nước M, hôm qua mới về nước, lần đầu đến thành phố S chơi, sau này các cậu nhớ quan tâm giúp đỡ nhé!”

Thiếu niên Ôn Tây lễ độ chào mọi người, dù lớn lên ở nước M nhưng nói tiếng Trung rất lưu loát: “Chào các anh, cứ gọi em là Tiểu Tây là được.”

“Chà, phát âm chuẩn ghê!” Thiếu niên mặc vest tím bỏ ly rượu xuống, hứng thú ngồi cạnh Ôn Tây, bắt chước Mạnh Sâm Trạch khoác vai cậu ta, dụ dỗ bên tai: “Gọi tôi là anh, thì tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu thật chu đáo. Thành phố S có nhiều nơi vui lắm, ngày mai tôi dẫn cậu đi chơi nha~”

Chưa kịp trả lời, Mạnh Sâm Trạch đã không khách khí đẩy cậu ấy ra: “Biến đi, Lận Thư Minh, đừng có làm hư công tử nhà tôi!”

Lận Thư Minh lảo đảo nghiêng người, làm bộ đau lòng: “Anh Mạnh, tôi với cậu đoạn tuyệt tình nghĩa!”

Mạnh Sâm Trạch cười như không cười: “Tùy cậu, đoạn tuyệt ngay bây giờ cũng được!”

Cả đám phá lên cười, trêu chọc Lận Thư Minh: “Cậu nổi tiếng sát hoa, nếu làm hư Tiểu Tây – em họ của Mạnh đại thiếu, coi chừng bị lột da đó!”

“Ê ê ê, có bạn bè nào độc miệng như vậy không?” Lận Thư Minh gào lên, bị vạch trần mà không giận, trái lại còn hãnh diện.

“Tôi đẹp trai thế này, người thích tôi nhiều quá cũng là cái tội đó~”

“Xí! Ghê tởm! Có ai khiêng tên tự luyến này đi luôn dùm cái!”

“Hồ Hưng Ninh, cậu ngứa đòn rồi phải không?” Lận Thư Minh nhào tới túm tóc gã tóc vàng.

“Buông tay! Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng kiểu tóc không thể loạn!” Hồ Hưng Ninh xô cậu ấy ra, những người còn lại đứng bên hò reo.

“Đánh đi! Đánh đi! Đánh đi nào~”

Ôn Tây che miệng cười nhìn họ tranh cãi. Vốn dĩ ban đầu nghe anh họ nói sẽ giới thiệu bạn bè, cậu ta còn chẳng mấy hứng thú. Giờ gặp rồi mới biết, toàn là thiếu gia con nhà giàu. Làm quen được với họ, coi như bước chân vào giới thượng lưu của thành phố S.

Cả nhóm đùa giỡn đủ rồi, Lận Thư Minh vuốt tóc hỏi: “Mọi người đến đông đủ rồi, Mạnh đại thiếu còn chưa khai tiệc sao?”

Mạnh Sâm Trạch nhìn đồng hồ, lắc đầu: “Chờ chút nữa, còn một người chưa tới.”

Lận Thư Minh nhìn quanh: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu – đâu có thiếu ai?”

Trừ em họ của Mạnh đại thiếu, sáu người bọn họ đều là bạn học cùng khoa tài chính ở đại học S. Dù tốt nghiệp rồi vẫn thân thiết, chơi cùng nhau như anh em chí cốt.

Mạnh Sâm Trạch nói: “Người đó tôi có mời, nhưng không biết cậu ta có chịu nể mặt tới không. Chờ đến sáu giờ, nếu chưa đến thì chúng ta cứ ăn trước.”

“Ai vậy?” Lận Thư Minh hỏi.

“Lát nữa các cậu sẽ biết.” Mạnh Sâm Trạch cười thần bí.

Lời còn chưa dứt, cửa phòng bao bị đẩy ra, một nam nhân cao lớn toát ra khí lạnh bước vào, trước ngực là dây treo cố định xương gãy màu đen, vậy mà vẫn không làm mất đi khí chất tuấn mỹ.

Lận Thư Minh tròn mắt, thất thanh kêu lên: “Chú… chú nhỏ?!”

Ánh mắt sắc bén của Lận Phong quét qua, đôi mắt đen sâu thẳm không lộ chút cảm xúc, khiến Lận Thư Minh run rẩy, suýt nữa muốn độn thổ.

Trên đời chuyện xấu hổ nhất chính là – chú nhỏ vừa cùng tuổi, vừa là bạn học với mình!

13

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.