TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Bạch Ức nhìn hai quyển sổ đỏ đỏ trong tay Tần Song Tinh, không nhịn được hỏi: “Chị, sao lại có hai cái thẻ nhân viên? Với lại, cái của em… không phải nên đưa cho em à?”

Có gì đó sai sai… Nhưng tiếc là giờ cô đang mù chữ.

Tần Song Tinh chẳng trả lời, chỉ tay về phía trước: “Thấy chưa? Đó là con phố tôi đã bao thầu cho em. Từ mai, năm giờ sáng dậy quét dọn, bảy giờ về nấu bữa sáng cho tôi.”

“À đúng rồi, con phố bên cạnh là tôi bao thầu cho bản thân. Em quét luôn giúp tôi nha.”

Bạch Ức: “…”

Nói thật lòng, cô xuyên vào đây… thật sự là một quyển tiểu thuyết tổng tài bá đạo sao?

Cô thật sự là nữ chính sao?

Cùng mang họ Tần, nhưng người ta như Tần Dạ thì từng mua nguyên cả một con phố tặng cho nguyên chủ. Còn chị ấy — Tần Song Tinh lại bảo cô… đi quét! Đường! Phố!

Mà còn không phải một con phố, là hai con đường vừa dài vừa rộng.

Đêm đó, cô đá văng Tần Dạ, lựa chọn ở bên một người phụ nữ. Nhưng đời người, hay đúng hơn là cốt truyện này, dường như vẫn không chịu buông tha cô. Mọi chuyện cứ liên tục xảy ra, mà còn theo cách quái gở đến mức khiến người ta không kịp thở.

Đúng vậy, trong nguyên tác, nam chính có vì nữ chính mà bao cả một con phố thật.

Bạch Ức nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn phải hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Chị, em thấy chị có hơi quá đáng rồi đấy.”

“Quá đáng?” Tần Song Tinh nhướng mày, giọng còn có chút thản nhiên tự đắc: “Công việc này là tôi phải nhờ vả đủ đường mới kiếm được cho em đấy. Mỗi ngày làm vài tiếng, lương tháng sáu ngàn tệ, công việc vệ sinh bình thường có đâu được giá đó?”

“Em không đi làm, thì ai nuôi tôi với hai đứa nhỏ?”

“Nhìn gì mà trừng mắt dữ vậy? Chẳng lẽ em định để tôi bụng bầu quét đường cùng em sao?”

Bạch Ức nghẹn lời: “Mới có một tháng, bụng chị còn chưa lộ mà...”

Tần Song Tinh hất tóc, giọng điệu đầy khí thế: “Tôi chưa lộ bụng là vì dáng tôi vốn đẹp, mắc mớ gì tới chuyện mới một tháng? Dù sao con là của em, em đừng tưởng tôi không biết, em đang cố tình gây chuyện với tôi đúng không?”

“Không, em đi quét là được chứ gì.”

Cuối cùng, Bạch Ức vẫn nhượng bộ.

Vì chị gái xinh đẹp này, thật sự quá mạnh. Dù cô có lanh miệng đến đâu, cuối cùng cũng bị ép phải cúi đầu.

Một trận ầm ĩ như thế, Bạch Ức suýt quên luôn chuyện thẻ công tác. Đợi đến khi cô nhớ ra, không những chẳng thấy thẻ đâu, mà ngay cả thẻ lương cũng bị tịch thu mất rồi.

Thật sự rơi vào cảnh thân không một xu dính túi. Ai nghe xong mà chẳng thốt lên một chữ: Thảm.

Phía sau, hai thanh niên trẻ bàn tán: “Lằng nhằng cả buổi, thì ra có con luôn rồi, là đến làm giấy kết hôn à?”

“Không phải mù chữ, mà là lưu manh. Còn bày trò tình thú nữa, dân thành phố đúng là biết chơi.”

...

“Thảm thật đấy, quá thảm. Cậu mới nói mấy hôm trước là đi chăm con với mẹ tụi nhỏ, chớp mắt đã rơi vào cảnh quét đường, thế này còn thê thảm hơn lúc ở Trừng Tinh nhiều.”

“Tôi nghi ngờ cậu gặp phải kẻ lừa đảo rồi, Tiểu Bạch ơi.”

Ngày đầu tiên đi quét đường, Bạch Ức đã bị bắt gặp - không ai khác chính là Triệu Quả Quả đang dậy sớm đi ăn sáng gần đó.

Dù Bạch Ức không nói nhiều về chuyện giữa mình và Tần Song Tinh, nhưng Triệu Quả Quả vừa thấy cô cùng hai bác lao công quét đường, não đã tự động bổ não cả một kịch bản drama.

“Quán ăn sáng này ngon lắm, Tiểu Bạch, đi với tôi ăn chút đi.”

Triệu Quả Quả kéo cô vào quán, vừa ăn vừa nghiêm túc hỏi: “Này, cậu có chắc là cái người phụ nữ kia thật sự đang mang thai con cậu không?”

“Bình thường mà nói, lỡ có tình một đêm, rồi biết có thai, phản ứng đầu tiên không phải là phá à?”

“Cẩn thận đấy, đừng để đến lúc tôi thấy tin cậu bị mổ lấy thận trên bản tin buổi sáng.”

Bạch Ức chỉ biết ôm trán, mặt đầy vạch đen.

Nhưng cô cảm thấy, câu nói kia của Triệu Quả Quả… cũng có lý.

Đúng vậy, tại sao chị ấy không phá thai, ngược lại còn đến tìm cô bắt chịu trách nhiệm?

Bạch Ức lén gửi tin nhắn hỏi Tần Song Tinh: [Sao chị lại muốn giữ lại bọn trẻ vậy?]

Tần Song Tinh trả lời ngay lập tức: [Dựa vào đâu mà em - cái kẻ đầu têu gây chuyện được sướиɠ xong, lại bảo tôi phải phá thai? Người chịu đau là thân thể tôi đấy.]

[Người ta nói con cái là báo ứng, tôi tặng em hẳn hai đứa báo ứng mà còn chê ít hả?]

[Không phải em đang đi làm à? Mới ngày đầu đã lười biếng? Lương mà bị trừ thì cứ chờ đấy.]

[Quét xong đường thì về làm bữa sáng cho tôi.]

Tần Song Tinh đang ngồi trên sofa, dáng vẻ thì lười biếng, nhưng từng dòng tin nhắn lại như bắn ra từ hỏa tiễn, vừa mang lửa giận, vừa có chút... không cam lòng.

36

0

3 tháng trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.