0 chữ
Chương 39
Chương 39
Còn có thể vì điều gì nữa chứ?
Tất nhiên là vì cô cảm thấy, ở độ tuổi này rồi, có một đứa con thuộc về riêng mình cũng không phải chuyện gì quá đáng. Vừa khéo, cô lại không ghét cái Alpha cấp SS hiếm có kia.
Hơn nữa, bỏ đứa bé đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Alpha cả, chi bằng nhân cơ hội này trêu chọc Bạch Ức một chút.
Dù sao thì đến giờ cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Nếu Bạch Ức không nghe lời, cô cũng có cả tá cách khiến đối phương khó sống hơn.
Đợi sinh xong, nhìn tình hình rồi tính chuyện quay lại đời độc thân cũng chưa muộn. Giấy đăng ký kết hôn có thể là thật, mà cũng có thể chỉ là tờ giấy lộn.
Tóm lại, Tần Song Tinh sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Bạch Ức đỏ bừng mặt, cô không có ý đó.
Mà… cũng không thể phủ nhận, đêm hôm đó, quả thực là… quá sung sướиɠ.
Thế nên báo ứng đến cũng là điều dễ hiểu. Có lẽ đây chính là cái gọi là: “Sai một bước, lỡ cả đời.”
Bạch Ức không muốn tự rước nhục nữa, ngừng gửi tin cho Tần Song Tinh, thu điện thoại lại: “Có khi là cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng có gì đáng để lừa cả.”
Triệu Quả Quả không đồng tình chút nào: “Sao lại không? Cậu còn bảo là đưa cả thẻ lương cho người ta rồi cơ mà, rõ ràng là người ta nhắm vào tiền của cậu!”
Bạch Ức xấu hổ: “Không đến mức đó đâu, tôi đâu có nhiều tiền… Thôi không nói nữa, tôi đi quét dọn tiếp đây, cậu ăn đi.”
Đêm đó vừa xong chuyện, người ta còn chuyển khoản cho cô hai trăm vạn, làm sao có thể là vì tiền của cô được?
Có lẽ nếu không vì Tần Ngọc Mai với Hoàng Kiếm — hai kẻ khốn nạn ấy, chị đẹp của cô cũng không đến mức quán bar phải đóng cửa.
Triệu Quả Quả vẫn cố thuyết phục: “Tiểu Bạch, cậu đừng có không tin. Không phải vì tiền thì chắc chắn là vì người! Gương mặt này, dáng người này, Omega nào nhìn mà không động lòng?”
“Cậu phải biết đề phòng chứ!”
Bạch Ức đáp lấp lửng: “…Tôi tự biết chừng mực.”
Cô đâu phải ngốc thật.
Vị chị ấy vốn đã xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời nổi mắt, nếu có ai động lòng vì sắc đẹp thì cũng phải là vì chị ấy mới đúng.
Triệu Quả Quả nói vậy, chắc là vì chưa biết người mang thai con cô, chính là vị bà chủ thần bí trước đây của Trừng Tinh.
Chuyện riêng tư như thế, Bạch Ức cũng chẳng muốn kể nhiều làm gì.
Triệu Quả Quả ăn sáng xong rồi đi làm, trước khi đi còn không quên nhìn Bạch Ức bằng ánh mắt “hận sắt không thành thép”, nhét cho cô hai túi bánh bao: “Tiểu Bạch, lời tôi nói, cậu nhớ nghĩ kỹ đi. Nếu người phụ nữ đó thật lòng muốn cậu chịu trách nhiệm, sao lại để cậu đi quét đường?”
Bạch Ức đã chẳng còn hơi sức đâu mà phản bác nữa, chỉ gật đầu lấy lệ.
Lúc này Triệu Quả Quả mới yên tâm rời khỏi.
Sáu rưỡi sáng, với Bạch Ức mà nói thì còn hơi sớm, cô cũng chẳng thấy đói mấy. Hơn nữa còn nhớ đã hẹn ăn sáng với Tần Song Tinh, nên dứt khoát mang hai túi bánh bao của Triệu Quả Quả chia cho mấy cô lao công đang cùng làm việc.
Ấn tượng của các cô với Bạch Ức lại càng tốt hơn, quay sang thi nhau giành giật… giới thiệu đối tượng cho cô.
“Tiểu Bạch này, cháu gái dì năm nay bằng tuổi cháu, cũng là Omega, học hết cấp hai, đang làm ở công ty lớn đó, lương mỗi tháng năm ngàn, hợp với cháu lắm, có muốn gặp thử không?”
“Thôi đi, cháu gái bà tôi từng gặp rồi, suốt ngày thần thần bí bí, còn bảo cái thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, bọn mình chỉ là nhân vật trong truyện, rõ ràng có vấn đề về tinh thần.”
“Tiểu Bạch, vẫn là cháu gái tôi tốt hơn. Nó ba mươi rồi, hơn cháu mấy tuổi, cũng là Omega, học cao học hẳn hoi, đang làm việc ở Tập đoàn Tần thị đó, cháu có biết Tần thị không? Ở Hạ Thành mình là công ty hàng đầu đấy!”
“Xì, cháu gái bà ba mươi tuổi rồi, còn đẻ đái gì nổi nữa!”
“Haha, cháu gái bà thì đẻ được cái gì, sinh ra cũng là một đứa nhỏ có bệnh thôi!”
Bạch Ức: “…”
Chẳng hiểu sao, hai bà cô đang nhiệt tình lại bắt đầu khẩu chiến, còn suýt chút nữa cầm chổi lao vào đánh nhau.
Bạch Ức vốn định từ chối ngay từ đầu, nhưng vừa nghe tới câu “chúng ta là nhân vật trong tiểu thuyết”, lập tức nghiêm túc, vội vàng ngăn hai người lại, rồi quay sang một cô trong số đó: “Dì Giang, cháu không định tìm Omega đâu, nhưng có thể gặp cháu gái dì được không? Cháu có chuyện muốn hỏi cô ấy.”
Dì Giang nghe vậy thì đắc ý ra mặt: “Tất nhiên là được rồi! Dì gửi số nó cho cháu ngay. Dạo này nó đang nghỉ phép, cháu hẹn gặp lúc nào cũng được.”
“Cháu quét xong hai con phố chưa? Chưa thì cũng không sao, dì quét giúp cháu!”
Trong mắt dì Giang, thanh niên chỉ cần chịu gặp mặt là có hy vọng.
Dù Alpha bao nhiêu tuổi, thì cũng vẫn thích Omega trẻ tuổi mà.
Tiểu Bạch xinh xắn thế này, khả năng cháu gái nhà dì để mắt tới là rất cao!
Tất nhiên là vì cô cảm thấy, ở độ tuổi này rồi, có một đứa con thuộc về riêng mình cũng không phải chuyện gì quá đáng. Vừa khéo, cô lại không ghét cái Alpha cấp SS hiếm có kia.
Hơn nữa, bỏ đứa bé đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Alpha cả, chi bằng nhân cơ hội này trêu chọc Bạch Ức một chút.
Dù sao thì đến giờ cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Nếu Bạch Ức không nghe lời, cô cũng có cả tá cách khiến đối phương khó sống hơn.
Đợi sinh xong, nhìn tình hình rồi tính chuyện quay lại đời độc thân cũng chưa muộn. Giấy đăng ký kết hôn có thể là thật, mà cũng có thể chỉ là tờ giấy lộn.
Tóm lại, Tần Song Tinh sẽ không bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Bạch Ức đỏ bừng mặt, cô không có ý đó.
Mà… cũng không thể phủ nhận, đêm hôm đó, quả thực là… quá sung sướиɠ.
Bạch Ức không muốn tự rước nhục nữa, ngừng gửi tin cho Tần Song Tinh, thu điện thoại lại: “Có khi là cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng có gì đáng để lừa cả.”
Triệu Quả Quả không đồng tình chút nào: “Sao lại không? Cậu còn bảo là đưa cả thẻ lương cho người ta rồi cơ mà, rõ ràng là người ta nhắm vào tiền của cậu!”
Bạch Ức xấu hổ: “Không đến mức đó đâu, tôi đâu có nhiều tiền… Thôi không nói nữa, tôi đi quét dọn tiếp đây, cậu ăn đi.”
Đêm đó vừa xong chuyện, người ta còn chuyển khoản cho cô hai trăm vạn, làm sao có thể là vì tiền của cô được?
Có lẽ nếu không vì Tần Ngọc Mai với Hoàng Kiếm — hai kẻ khốn nạn ấy, chị đẹp của cô cũng không đến mức quán bar phải đóng cửa.
“Cậu phải biết đề phòng chứ!”
Bạch Ức đáp lấp lửng: “…Tôi tự biết chừng mực.”
Cô đâu phải ngốc thật.
Vị chị ấy vốn đã xinh đẹp đến mức khiến người ta không dời nổi mắt, nếu có ai động lòng vì sắc đẹp thì cũng phải là vì chị ấy mới đúng.
Triệu Quả Quả nói vậy, chắc là vì chưa biết người mang thai con cô, chính là vị bà chủ thần bí trước đây của Trừng Tinh.
Chuyện riêng tư như thế, Bạch Ức cũng chẳng muốn kể nhiều làm gì.
Triệu Quả Quả ăn sáng xong rồi đi làm, trước khi đi còn không quên nhìn Bạch Ức bằng ánh mắt “hận sắt không thành thép”, nhét cho cô hai túi bánh bao: “Tiểu Bạch, lời tôi nói, cậu nhớ nghĩ kỹ đi. Nếu người phụ nữ đó thật lòng muốn cậu chịu trách nhiệm, sao lại để cậu đi quét đường?”
Lúc này Triệu Quả Quả mới yên tâm rời khỏi.
Sáu rưỡi sáng, với Bạch Ức mà nói thì còn hơi sớm, cô cũng chẳng thấy đói mấy. Hơn nữa còn nhớ đã hẹn ăn sáng với Tần Song Tinh, nên dứt khoát mang hai túi bánh bao của Triệu Quả Quả chia cho mấy cô lao công đang cùng làm việc.
Ấn tượng của các cô với Bạch Ức lại càng tốt hơn, quay sang thi nhau giành giật… giới thiệu đối tượng cho cô.
“Tiểu Bạch này, cháu gái dì năm nay bằng tuổi cháu, cũng là Omega, học hết cấp hai, đang làm ở công ty lớn đó, lương mỗi tháng năm ngàn, hợp với cháu lắm, có muốn gặp thử không?”
“Thôi đi, cháu gái bà tôi từng gặp rồi, suốt ngày thần thần bí bí, còn bảo cái thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, bọn mình chỉ là nhân vật trong truyện, rõ ràng có vấn đề về tinh thần.”
“Tiểu Bạch, vẫn là cháu gái tôi tốt hơn. Nó ba mươi rồi, hơn cháu mấy tuổi, cũng là Omega, học cao học hẳn hoi, đang làm việc ở Tập đoàn Tần thị đó, cháu có biết Tần thị không? Ở Hạ Thành mình là công ty hàng đầu đấy!”
“Xì, cháu gái bà ba mươi tuổi rồi, còn đẻ đái gì nổi nữa!”
“Haha, cháu gái bà thì đẻ được cái gì, sinh ra cũng là một đứa nhỏ có bệnh thôi!”
Bạch Ức: “…”
Chẳng hiểu sao, hai bà cô đang nhiệt tình lại bắt đầu khẩu chiến, còn suýt chút nữa cầm chổi lao vào đánh nhau.
Bạch Ức vốn định từ chối ngay từ đầu, nhưng vừa nghe tới câu “chúng ta là nhân vật trong tiểu thuyết”, lập tức nghiêm túc, vội vàng ngăn hai người lại, rồi quay sang một cô trong số đó: “Dì Giang, cháu không định tìm Omega đâu, nhưng có thể gặp cháu gái dì được không? Cháu có chuyện muốn hỏi cô ấy.”
Dì Giang nghe vậy thì đắc ý ra mặt: “Tất nhiên là được rồi! Dì gửi số nó cho cháu ngay. Dạo này nó đang nghỉ phép, cháu hẹn gặp lúc nào cũng được.”
“Cháu quét xong hai con phố chưa? Chưa thì cũng không sao, dì quét giúp cháu!”
Trong mắt dì Giang, thanh niên chỉ cần chịu gặp mặt là có hy vọng.
Dù Alpha bao nhiêu tuổi, thì cũng vẫn thích Omega trẻ tuổi mà.
Tiểu Bạch xinh xắn thế này, khả năng cháu gái nhà dì để mắt tới là rất cao!
44
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
