TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Nghĩ đến đây, Bạch Ức lại thấy nhức đầu.

Tại sao trong mấy chuyện kiểu này, cô cứ phải là người có đạo đức cao như vậy cơ chứ.

Tần Song Tinh liếc cô một cái, đặt bát xuống, giọng chậm rãi: “Tôi đã tìm được việc cho em rồi, lát nữa tôi dẫn em đi.”

“À, nhớ mang theo chứng minh thư nhé.”

“Hả?” Bạch Ức hoàn hồn, có chút bất ngờ: “Là… làm diễn viên ở nhà ma à?”

Cũng không thể trách cô nghĩ vậy, vì trước đây Tần Song Tinh từng bảo quản lý quán bar giới thiệu cho cô một công việc như thế.

Chỉ là sau đó Tần Song Tinh tỏ rõ thái độ không muốn gặp cô, lại thêm bao chuyện xảy ra nên mới gác lại.

Học vấn của nguyên chủ có hạn, chữ viết ở thế giới này lại khác hoàn toàn với thế giới cô từng sống, không có bằng lái xe, lại còn phải chăm sóc Tần Song Tinh, những công việc cô có thể làm thực sự rất, rất ít.

Thật ra, tối qua Bạch Ức đã nghĩ rất lâu, đến giờ vẫn chưa quyết được rốt cuộc mình nên làm gì.

Cha mẹ ruột của nguyên chủ rất giàu, nhưng giờ có đi tìm thì cũng không thực tế. Nhà họ Bạch ở Xuân Thành, cách Hạ Thành tận năm sáu tiếng bay.

Cha mẹ ruột còn nuôi thêm một cô con gái nuôi, mà rõ ràng không phải loại người dễ đối phó.

Nếu cứ thế mà mò đến, chưa chắc gặp được phụ mẫu, có khi còn bị con gái nuôi kia xử trước.

Dù Bạch Ức không phải kiểu sợ rắc rối, nhưng với tình cảnh hiện tại của cô, chuyện ít phiền phức thì tốt hơn.

Mấy chuyện gần đây cũng đủ khiến cô đau đầu rồi.

Tần Song Tinh cười thần bí: “Lát nữa em sẽ biết.”

Bạch Ức bỗng thấy có một dự cảm xấu lướt qua trong lòng.

Ăn sáng xong, hai người ra ngoài, điểm đến đầu tiên là tiệm chụp ảnh. Nói là ảnh dùng để điền vào hồ sơ nhận việc, còn yêu cầu nền đỏ, áo sơ mi trắng.

Bạch Ức nghĩ bụng, việc làm mà Tần Song Tinh giới thiệu chắc chắn là công việc đàng hoàng, thể diện.

Chụp ảnh lúc ấy, cô rất phối hợp.

Thế nhưng Tần Song Tinh lại không hài lòng, còn tự tay chỉnh dáng cho cô: “Ngồi thẳng, cười lên, lát nữa cứ như thế này nhé.”

Hai người ngồi sát bên nhau, khoảng cách gần đến mức hơi thở quấn lấy nhau.

Hương trúc non nhè nhẹ thoảng qua mũi, tim Bạch Ức lập tức đập rộn lên.

Cũng vì vậy mà cô hoàn toàn không để ý, khi Tần Song Tinh ngồi xuống cạnh mình, cả hai cùng hướng về ống kính, thì người thợ ảnh đã bấm máy liên tục vài lần. Thậm chí còn lén giơ tay làm dấu "OK" với Tần Song Tinh.

Nửa tiếng sau, Bạch Ức cùng Tần Song Tinh đứng trước một tòa nhà cao tầng.

Trên bảng hiệu có mười một chữ lớn, “Bắc x khu dân xxxx...”.

Bạch Ức chỉ nhận ra được ba chữ đơn giản, nhờ mấy buổi học online gần đây mới hiểu được chút ít. Chữ viết ở thế giới này, phức tạp hơn hẳn nơi cô từng sống.

Trước khi vào trong, Bạch Ức nghi hoặc quay sang hỏi: “Chị, đây là đâu vậy?”

Tần Song Tinh mặt không đổi sắc: “Cục Dân Tịnh Quý.”

Tim Bạch Ức bỗng lỡ mất một nhịp.

Cục… Dân Chính?

Sáng nay chị đẹp còn nhắc đến chuyện kết hôn, vừa nãy lại ngồi sát rạt bên cô lúc chụp ảnh, chẳng lẽ là muốn kéo cô đi đăng ký kết hôn thật?

Trong quyển sách này, việc đăng ký kết hôn rất đơn giản, chỉ cần có căn cước công dân là xong.

Cũng… không hẳn là không được…

Bạch Ức lặng lẽ ôm ngực.

Tim ơi, bình tĩnh lại đi, đừng nhảy loạn nữa!

Còn chưa kịp mở miệng nói gì, Tần Song Tinh đã thản nhiên tiếp lời: “Công ty TNHH Vệ sinh Mân Tịnh Quýt Khu Bắc, gọi tắt là Mân Tịnh Quýt.”

Bạch Ức: “…”

Khoan đã, chuyện này… hợp lý không đấy? Một công ty đàng hoàng sao lại có cái tên kỳ cục như vậy?

Vừa rồi cô còn tưởng là "Cục Dân Chính" thật đấy chứ.

Quá xấu hổ, xấu hổ đến mức muốn lấy ngón chân bới đất chui xuống cho rồi.

Ra không phải đi kết hôn, mà là chị đẹp giới thiệu cho cô một công việc… Đúng là cô tự mình đa tình.

Bạch Ức cụp mắt xuống: “Vậy… chị, mình vào thôi.”

Cô hoàn toàn không nghe thấy phía sau có hai thanh niên đang nhỏ giọng thì thầm: “Không có văn hóa thật đáng sợ, bảng rõ rành rành là Phòng Đăng ký Hôn nhân Cục Dân Chính Khu Bắc Minh, mà nghe thành Công ty Vệ sinh Mân Tịnh Quýt Khu Bắc, có nên nói cho họ biết họ tới nhầm chỗ không?”

“Thôi kệ đi, người không có văn hóa thường rất cố chấp. Hôm trước tôi còn gặp một bà cụ đi lạc, chỉ đường giúp còn bị mắng, bắt đền nữa cơ. Không dây vào thì hơn.”

“Nhưng hai người kia xinh quá, nhất là cô gái trẻ, nhìn không giống kiểu người như vậy đâu…”

“Dù sao thì cậu nói đúng, thời buổi này, thật sự không nên xen vào chuyện thiên hạ.”

Chẳng mấy chốc, Bạch Ức và Tần Song Tinh một trước một sau bước ra ngoài.

30

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.