TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

Đây đã là ly nước ấm thứ hai rồi.

Bạch Ức nhịn không được mở miệng: “Chị không nghỉ ngơi tiếp à? Cái đó… buổi tối uống nhiều nước không tốt đâu.”

Tần Song Tinh cuối cùng cũng đặt ly nước xuống, đứng dậy: “Tôi không thích trong nhà có mùi người lạ. Bảo mẫu nhỏ, em dọn dẹp lại nhà một lần nữa đi.”

Rõ ràng Đường Kỳ chỉ ngồi xuống sofa một lát, giờ đến một chút tin tức tố mùi sữa cũng chẳng còn, thế mà nửa đêm rồi vẫn bắt dọn dẹp nữa?

Bạch Ức không muốn nhúc nhích: “Hôm nay em vừa dọn xong, em thấy sạch lắm rồi… chắc không cần dọn lại nữa đâu, chị.”

Lần đầu bắt cô dọn thì còn hiểu được nhưng trong một ngày phải dọn tới lần thứ hai, lại còn vào lúc đêm khuya thế này...

Mà lý do thì chẳng đâu vào đâu, có hơi quá đáng.

Tần Song Tinh cười nhạt: “Sofa bị ngồi rồi, sàn nhà cũng bị giẫm bẩn. Tôi không thích thế.”

“Sao hả, em không dọn, là định để tôi tối nay dắt hai đứa con em ra ngủ ngoài đường, rồi bị mấy tên vô gia cư bắt nạt sao?”

“Bạch Ức, em quên rồi à? Em là bảo mẫu riêng của tôi, loại hai mươi bốn tiếng phục vụ không gián đoạn ấy.”

Nói xong, cô ấy còn thực sự xoay người định bước ra ngoài.

Tần Song Tinh sớm đã nhìn ra, Bạch Ức không phải kiểu người cam chịu nhẫn nhịn. Xem đi, mới ngày đầu mà đã bắt đầu cãi lại cô rồi.

Nhưng Tần Song Tinh thừa sức trị cô. Cô là kiểu người thà phát điên hành hạ người khác, cũng tuyệt đối không chịu uất ức bản thân.

Dám chọc vào cô rồi còn mơ sống yên ổn? Nằm mơ đi.

Alpha ấy mà, chẳng khác nào trúc non, không tỉa tót thì sao mọc thẳng được.

Bạch Ức nghiến răng, kéo tay Tần Song Tinh lại, gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Em dọn, em dọn ngay đây. Phiền chị về phòng nghỉ ngơi ạ.”

Quả nhiên, đúng như dự đoán, từ sau khi sống chung với chị đẹp, cuộc sống của cô không còn yên bình nữa.

Đáng ghét, thật muốn phản kháng, thật muốn phát điên lên cho rồi.

Nhưng khổ nỗi, cô lại mang chút áy náy với chị đẹp. Cũng có phần không dám làm càn.

Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao?

Trước khi xuyên sách thì bị hai người chị gái áp chế, xuyên sách xong rồi vẫn bị một người chị đẹp đè đầu cưỡi cổ, lớn tuổi thì giỏi lắm sao?

Đúng là mệnh khổ mà.

Cô thật sự không hiểu tại sao mình lại đồng ý chịu trách nhiệm nhanh đến vậy, lúc đó nếu làm một kẻ cặn bã bỏ chạy thì giờ có phải đã không đến nỗi này không?

Bạch Ức âm thầm oán thán trong lòng.

Tần Song Tinh hất tay Bạch Ức ra: "Đừng tùy tiện chạm vào tôi. Còn nữa, sáng mai tôi muốn ăn cháo hải sản."

Bạch Ức trừng mắt nhìn eo nhỏ của Tần Song Tinh đang uốn éo rời đi, tay siết chặt cây lau nhà đến nỗi gân xanh nổi lên.

Cổ nhân nói chẳng sai: Chữ "sắc" đầu có đao, thật sự rất đúng.

Tối đó rốt cuộc là bị gì mà cô lại ngu xuẩn xông vào phòng người ta…

Tần Song Tinh thỏa mãn nằm lại giường, vui vẻ nhắm mắt lại. Sau khi sai khiến xong Bạch Ức, tâm trạng cũng thoải mái hơn hẳn.

Bạch Ức lau xong sàn, thay đệm ghế sofa mới, thì cũng đã gần một giờ sáng. Trong đầu cô, đủ thứ chuyện lộn xộn lần lượt hiện lên như chiếu phim. Đến ba giờ, cô mới mơ màng ngủ thϊếp đi.

Sáu giờ, chuông báo thức vừa vang lên, Bạch Ức lập tức bò dậy nấu cháo hải sản cho Tần Song Tinh.

Trong lòng dù oán thầm đủ kiểu, nhưng Bạch Ức thật sự không dám lơ là với phụ nữ đang mang thai.

Đêm qua, Tần Song Tinh hiếm hoi ngủ được một giấc ngon lành, sáng dậy lại có cháo nóng vừa miệng, tâm trạng rất tốt.

“Cố lên nhé, tiếp tục phát huy.”

Bạch Ức: “Chị hài lòng là tốt rồi.”

Chỉ mong chị ấy có thể bớt làm loạn lại một chút, sau này sinh con ra cũng ngoan ngoãn, đừng hành cô quá nhiều nữa.

Tần Song Tinh lơ đãng nói tiếp: “Xem ra em làm nghề bảo mẫu cũng có khiếu đấy nhỉ. Nếu tôi bắt em chịu trách nhiệm, là cưới tôi, thì em sẽ làm gì?”

Bạch Ức không chút do dự: “Cưới.”

Ban đầu cô cứ tưởng cái gọi là “chịu trách nhiệm” chính là chuyện này.

Khóe môi Tần Song Tinh cong lên, má lúm một bên má càng khiến nụ cười kia thêm phần chói mắt: “Mơ đẹp ghê.”

Bạch Ức: “…Ồ.”

Ra là trêu cô chơi thôi.

Không cưới thì không cưới, vừa hay cô khỏi phải ôm gánh nặng trong lòng, về nhà cho nhẹ đầu.

Nhưng… hai đứa trẻ thì sao? Mới sinh ra đã thiếu mất một người mẹ à? Thật tội nghiệp…

Ba mẹ Bạch Ức ly hôn từ khi cô còn rất nhỏ, mẹ mất sớm, cha đi lấy vợ mới, chẳng buồn đoái hoài đến cô và hai chị gái.

Cô là do hai người chị nuôi lớn, thế nên cô biết, một đứa trẻ lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn sẽ thiếu thốn và khó khăn đến nhường nào.

41

0

3 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.