0 chữ
Chương 34
Chương 34
Lúc trước đưa tiền, vốn là muốn dứt khoát cắt đứt quan hệ.
Nhưng bây giờ không giống nữa rồi.
Vừa rồi suýt chút nữa cô đã quên chuyện đó.
Đã gọi là trừng phạt, thì tuyệt đối không thể để Alpha cầm tiền trong tay.
Trên mạng có câu, cô cảm thấy rất đúng: Alpha mà có tiền, là sẽ hư ngay.
Tuy rằng Bạch Ức có thể cũng chẳng phải người tốt lành gì, chẳng hạn như đêm đó, đúng là cô đã rất quá quắt nhưng tuyệt đối không thể quá quắt hơn được nữa.
Ví dụ như, nếu cô dám cầm tiền của Tần Song Tinh để bao nuôi Omega khác, Tần Song Tinh nhất định sẽ ra tay thật sự, không chừng sẽ trực tiếp cắn đứt tuyến thể của Alpha.
Chính là kiểu người ngang ngược như thế.
Từ nhỏ đến lớn, người nhà cô ấy đều dạy rằng: Không cần nói lý, chỉ cần khiến bản thân vui vẻ là được.
Từng màn từng cảnh cứ thế kéo tới, Bạch Ức đến mức ngây cả người.
Nhưng cô còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ đành ngoan ngoãn lấy chiếc thẻ đen chưa kịp ủ ấm mà giao nộp.
“Chị, em tiêu hết hơn ba ngàn tệ rồi.”
Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, Bạch Ức nói thẳng ra luôn.
Tần Song Tinh cầm thẻ đen lại, cười như không cười: “Coi như em thức thời, tôi đây cũng không phải người nhỏ nhen, ba ngàn thì ba ngàn, tiêu rồi thì tiêu, tôi không bắt em trả.”
Thật ra cô ấy có hơi bất ngờ, lâu như vậy rồi mà Bạch Ức lại chỉ tiêu có hơn ba ngàn.
Nghĩ cũng đoán được là tiêu vào mấy việc gì.
“Ngủ sớm đi, đừng để cảm lạnh, không thì lại tốn tiền khám bệnh. Nghe chưa, bảo mẫu nhỏ?”
Tần Song Tinh một tay cầm thẻ, lắc lư eo thon, tâm trạng vui vẻ mà quay người vào phòng ngủ.
Bạch Ức quay mặt đi, biểu cảm hơi méo mó.
Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận. Biết thế lúc đầu tiêu hết sạch cho rồi.
Giờ hay rồi, một đồng cũng không giữ được.
Ba cái kẻ cặn bã nhà họ Bạch đáng chết, Tần Dạ với cô nhỏ của hắn cũng không khá hơn.
Nhưng giờ phải nghĩ cho thực tế trước đã, phải kiếm việc gì đó để làm thôi.
Chị đẹp nhà mình phá sản rồi, cô phải cắn răng kiếm tiền nuôi ba mẹ con họ thôi.
Những công việc trước đây từng nộp đơn đều không làm được nữa, vì không thể vừa đi làm vừa về nấu cơm cho Tần Song Tinh. Ngày mai phải nghiêm túc tìm lại từ đầu.
Trong đầu lướt qua hàng loạt ý nghĩ lộn xộn, rối như tơ vò. Bạch Ức nằm dài lên sofa, đắp tạm một tấm chăn mỏng, nghĩ nghĩ một hồi, mí mắt trên dưới bắt đầu giao tranh, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Trong mơ, có hai đứa trẻ cứ ríu rít gọi cô là mẹ, còn đòi cô sinh thêm mấy đứa em gái nữa, làm Bạch Ức hoảng đến tỉnh cả giấc mộng.
Mở mắt ra nhìn, ngoài trời vẫn còn tối om.
Bạch Ức với tay lấy điện thoại trên bàn bên cạnh, mới mười một giờ đêm.
Tính ra cô cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Âm thanh ồn ào trong giấc mơ dường như lan sang cả hiện thực, cô nghe thấy tiếng hét chói tai kêu cứu, cùng với tiếng gõ cửa dồn dập đến mức đáng lo.
Bạch Ức cau mày, ngồi dậy khỏi sofa, bật đèn phòng khách, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, rồi bước về phía cửa chính, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài là hàng xóm đối diện — Đường Kỳ.
Cô ấy là một Omega, ba mươi tám tuổi, đã ly hôn, có một đứa con trai năm tuổi hiện sống với chồng cũ. Hôm nay, Đường Kỳ mặc một chiếc váy ngủ đen đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ đẹp mặn mà, trưởng thành, đầy mê hoặc. Cô ấy gấp gáp đập cửa nhà Bạch Ức, miệng không ngừng kêu cứu.
Bạch Ức nhận ra Đường Kỳ là vì trước đây từng tình cờ gặp nhau dưới lầu khi đi mua rau. Lúc biết cô là người mới chuyển tới, Đường Kỳ còn bắt chuyện vài câu.
Nhân vật này cũng từng được nhắc thoáng qua trong nguyên tác. Đường Kỳ tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, hiện đang là quản lý phòng nhân sự của trụ sở chính tập đoàn Tần thị. Sau khi xảy ra sự cố ở quán bar, Tần Dạ vẫn luôn tin rằng nguyên chủ cố tình quyến rũ anh ta, lại thêm phần tò mò và hứng thú, liền dứt khoát sắp xếp cho cô ta vào làm việc trong công ty mình.
Lúc đó, nguyên chủ còn làm việc dưới trướng của Đường Kỳ, trước khi cô phát hiện bản thân mang thai và bỏ trốn. Đường Kỳ làm việc công tư phân minh, chưa từng làm khó cô, thậm chí đôi khi còn âm thầm giúp đỡ.
Do dự một chút, Bạch Ức cuối cùng vẫn mở cửa: “Cô Đường, có chuyện gì vậy? Cô sao thế?”
Đường Kỳ hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Cứu tôi với… chồng cũ tôi nói sẽ gϊếŧ tôi! Hắn đang lên lầu rồi! Tôi báo cảnh sát rồi, nhưng hắn lấy được chìa khóa nhà từ mẹ tôi… Tôi sợ cảnh sát chưa đến thì tôi đã bị hắn gϊếŧ rồi. Tôi có thể trốn tạm ở nhà cô được không?”
Nhưng bây giờ không giống nữa rồi.
Vừa rồi suýt chút nữa cô đã quên chuyện đó.
Đã gọi là trừng phạt, thì tuyệt đối không thể để Alpha cầm tiền trong tay.
Trên mạng có câu, cô cảm thấy rất đúng: Alpha mà có tiền, là sẽ hư ngay.
Tuy rằng Bạch Ức có thể cũng chẳng phải người tốt lành gì, chẳng hạn như đêm đó, đúng là cô đã rất quá quắt nhưng tuyệt đối không thể quá quắt hơn được nữa.
Ví dụ như, nếu cô dám cầm tiền của Tần Song Tinh để bao nuôi Omega khác, Tần Song Tinh nhất định sẽ ra tay thật sự, không chừng sẽ trực tiếp cắn đứt tuyến thể của Alpha.
Chính là kiểu người ngang ngược như thế.
Từ nhỏ đến lớn, người nhà cô ấy đều dạy rằng: Không cần nói lý, chỉ cần khiến bản thân vui vẻ là được.
Nhưng cô còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ đành ngoan ngoãn lấy chiếc thẻ đen chưa kịp ủ ấm mà giao nộp.
“Chị, em tiêu hết hơn ba ngàn tệ rồi.”
Chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu, Bạch Ức nói thẳng ra luôn.
Tần Song Tinh cầm thẻ đen lại, cười như không cười: “Coi như em thức thời, tôi đây cũng không phải người nhỏ nhen, ba ngàn thì ba ngàn, tiêu rồi thì tiêu, tôi không bắt em trả.”
Thật ra cô ấy có hơi bất ngờ, lâu như vậy rồi mà Bạch Ức lại chỉ tiêu có hơn ba ngàn.
Nghĩ cũng đoán được là tiêu vào mấy việc gì.
“Ngủ sớm đi, đừng để cảm lạnh, không thì lại tốn tiền khám bệnh. Nghe chưa, bảo mẫu nhỏ?”
Tần Song Tinh một tay cầm thẻ, lắc lư eo thon, tâm trạng vui vẻ mà quay người vào phòng ngủ.
Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận. Biết thế lúc đầu tiêu hết sạch cho rồi.
Giờ hay rồi, một đồng cũng không giữ được.
Ba cái kẻ cặn bã nhà họ Bạch đáng chết, Tần Dạ với cô nhỏ của hắn cũng không khá hơn.
Nhưng giờ phải nghĩ cho thực tế trước đã, phải kiếm việc gì đó để làm thôi.
Chị đẹp nhà mình phá sản rồi, cô phải cắn răng kiếm tiền nuôi ba mẹ con họ thôi.
Những công việc trước đây từng nộp đơn đều không làm được nữa, vì không thể vừa đi làm vừa về nấu cơm cho Tần Song Tinh. Ngày mai phải nghiêm túc tìm lại từ đầu.
Trong đầu lướt qua hàng loạt ý nghĩ lộn xộn, rối như tơ vò. Bạch Ức nằm dài lên sofa, đắp tạm một tấm chăn mỏng, nghĩ nghĩ một hồi, mí mắt trên dưới bắt đầu giao tranh, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Mở mắt ra nhìn, ngoài trời vẫn còn tối om.
Bạch Ức với tay lấy điện thoại trên bàn bên cạnh, mới mười một giờ đêm.
Tính ra cô cũng chẳng ngủ được bao lâu.
Âm thanh ồn ào trong giấc mơ dường như lan sang cả hiện thực, cô nghe thấy tiếng hét chói tai kêu cứu, cùng với tiếng gõ cửa dồn dập đến mức đáng lo.
Bạch Ức cau mày, ngồi dậy khỏi sofa, bật đèn phòng khách, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, rồi bước về phía cửa chính, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Cửa vừa mở ra, người đứng bên ngoài là hàng xóm đối diện — Đường Kỳ.
Cô ấy là một Omega, ba mươi tám tuổi, đã ly hôn, có một đứa con trai năm tuổi hiện sống với chồng cũ. Hôm nay, Đường Kỳ mặc một chiếc váy ngủ đen đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ đẹp mặn mà, trưởng thành, đầy mê hoặc. Cô ấy gấp gáp đập cửa nhà Bạch Ức, miệng không ngừng kêu cứu.
Bạch Ức nhận ra Đường Kỳ là vì trước đây từng tình cờ gặp nhau dưới lầu khi đi mua rau. Lúc biết cô là người mới chuyển tới, Đường Kỳ còn bắt chuyện vài câu.
Nhân vật này cũng từng được nhắc thoáng qua trong nguyên tác. Đường Kỳ tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, hiện đang là quản lý phòng nhân sự của trụ sở chính tập đoàn Tần thị. Sau khi xảy ra sự cố ở quán bar, Tần Dạ vẫn luôn tin rằng nguyên chủ cố tình quyến rũ anh ta, lại thêm phần tò mò và hứng thú, liền dứt khoát sắp xếp cho cô ta vào làm việc trong công ty mình.
Lúc đó, nguyên chủ còn làm việc dưới trướng của Đường Kỳ, trước khi cô phát hiện bản thân mang thai và bỏ trốn. Đường Kỳ làm việc công tư phân minh, chưa từng làm khó cô, thậm chí đôi khi còn âm thầm giúp đỡ.
Do dự một chút, Bạch Ức cuối cùng vẫn mở cửa: “Cô Đường, có chuyện gì vậy? Cô sao thế?”
Đường Kỳ hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Cứu tôi với… chồng cũ tôi nói sẽ gϊếŧ tôi! Hắn đang lên lầu rồi! Tôi báo cảnh sát rồi, nhưng hắn lấy được chìa khóa nhà từ mẹ tôi… Tôi sợ cảnh sát chưa đến thì tôi đã bị hắn gϊếŧ rồi. Tôi có thể trốn tạm ở nhà cô được không?”
28
0
3 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
