TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Hơn nữa… mấy chuyện đó… làm sao mà mở miệng nổi…

Trước cái đêm hôm đó, cô vẫn còn là một thiếu nữ ngây thơ, hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm gì.

“Tôi mặc kệ em đang nghĩ gì, từ nay về sau, không được phép nghĩ nữa.” Tần Song Tinh bá đạo buông lời, còn thuận chân đá nhẹ vào chân Bạch Ức một cái.

Không ai biết, đôi tai giấu dưới lớp tóc dài kia, cũng đã đỏ bừng lên rồi.

“Tối nay, em ngủ sofa.”

Cô vừa nói, vừa thản nhiên điều chỉnh điều hòa trong phòng xuống nhiệt độ thấp hơn.

Rõ ràng đã là đầu thu, vậy mà sao vẫn thấy nóng bức thế này?

Chắc chắn là do phòng này quá chật, khiến người ta ngột ngạt đến phát hoảng.

“Gì cơ?” Bạch Ức mở to mắt nhìn cô, kinh ngạc đến nỗi không tin vào tai mình: “Em ngủ sofa?”

Tai đã bớt nóng, Tần Song Tinh cũng dần lấy lại thế chủ động, giọng điệu trở nên lạnh nhạt: “Không thì em còn muốn ngủ cùng tôi?”

“Bạch Ức, em nghĩ một bảo mẫu có tư cách ngủ chung giường với chủ nhà sao?”

Bạch Ức: “…Được thôi.”

Không phải, cô không có ý đó!

Rõ ràng nhà có ba phòng ngủ, đến cả căn phòng nhỏ nhất cô cũng không xứng được ở sao?

Tàn nhẫn quá rồi.

Quả nhiên, lúc nãy còn thấy chị ấy cười lên đẹp đến động lòng người, tất cả đều là ảo giác, ảo giác!

Cả ngày hôm nay nhẫn nhịn nịnh nọt, kết quả vẫn không đổi lại được lấy một cái giường. Nghĩ đến việc từ giờ phải ngủ trên sofa, cả người Bạch Ức đều uể oải.

Cô hậm hực nói: “Em muốn ngủ rồi, phiền chị dời cái mông quý giá của chị ra khỏi giường em cái. Giường em mềm quá, em sợ mấy đứa nhỏ bị ép bẹp luôn.”

Dù sao cũng là cô đuối lý trước, lại thêm việc Tần Song Tinh đang mang thai, cô đâu thể đối xử với chị ấy như ba cái người ở nhà họ Bạch được.

Cho nên, tức cũng chỉ có thể nhịn.

Tần Song Tinh: “…”

Cô phải cố gắng lắm mới không bật cười thành tiếng.

Ôi chao, hành hạ kẻ đầu têu gây họa, đúng là khiến lòng người sảng khoái mà.

Cư dân mạng nói đúng, tại sao Omega lại phải gánh chịu hậu quả cho sai lầm của Alpha? Đứa trẻ đó đâu phải chỉ của riêng cô ấy.

Hơn nữa, nếu không phải Bạch Ức đột ngột xông vào phòng cô, lại còn phân hoá lần hai thành Alpha, thì cô đâu có mang thai.

Vì vậy, sai thì là sai, tất cả đều do lỗi của Bạch Ức.

Bạch Ức có kết cục hôm nay, chẳng oan uổng chút nào.

Ngày đầu tiên, cứ thế đã. Để xem sau này cô còn nghĩ ra được trò gì hành hạ người ta nữa không.

“Được thôi.” Tần Song Tinh liếc nhìn quả táo bị mình bóp méo đến mức chẳng còn hình dạng, rồi tiện tay nhét luôn vào miệng Bạch Ức.

Bạch Ức: “…”

Táo chua chua ngọt ngọt, là một trong những loại trái cây cô từng khá thích.

Nhưng bây giờ, cô lại có chút ghét bỏ.

Chủ yếu là do đã bị Tần Song Tinh ăn qua, còn bị bóp cho dập nát hết cả.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng ăn đồ thừa của người khác, dù là chị ruột hay cháu ruột, ăn thừa cũng đủ khiến cô nhăn mặt chê bai.

Mặc dù đã từng nếm qua nước bọt của Tần Song Tinh, nhưng đó là hôn, còn chuyện ăn đồ cô ấy ăn dở thì hoàn toàn khác.

Không ăn, nhất định không ăn.

Cô là người có khí tiết.

Nhìn thấy Tần Song Tinh vừa rảo bước vào phòng ngủ, Bạch Ức lập tức gỡ quả táo ra khỏi miệng, chuẩn bị mang vào nhà vệ sinh để "phi tang chứng cứ".

Bỗng dưng, Tần Song Tinh lại bất ngờ xuất hiện ở ngay cửa, ánh mắt lạnh lẽo găm chặt lên người cô.

Lưng cô bỗng lạnh toát một trận.

Bạch Ức theo phản xạ cắn một miếng táo: “Táo chị ăn dở… ngọt thật.”

Ăn thì ăn thôi, dù gì cũng không có độc.

Phụ nữ thời đại mới mà, mềm nắn rắn buông, chuyện nhỏ thôi.

Tần Song Tinh cau mày chặt hơn nữa: “Tôi bảo em vứt táo đi, thế mà em lại ăn?”

“Em nói thật đi, có phải em có ý đồ xấu với tôi không?”

“Tôi cảnh cáo em, còn dám làm chuyện gì nữa, tôi sẽ cắt tuyến thể của em đấy.”

Không sai, ý cô ấy chính là coi miệng Bạch Ức như thùng rác.

Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng người ta chẳng có một chút tự giác nào, ăn cả trái táo cô ấy ăn dở mà còn ra vẻ ăn ngon lành nữa chứ.

Bạch Ức ngậm miếng táo trong miệng, đứng giữa cơn gió, cả người hoang mang: “Không… không phải, em không có…”

Ai mà ngờ được Tần Song Tinh lại nghĩ theo hướng đó cơ chứ?

Bạch Ức như bị bỏng, vội vàng nhả miếng táo vừa cắn vào tay, rồi cùng nửa trái còn lại ném luôn vào thùng rác.

Tần Song Tinh bước ra, tiện tay đặt cái chăn mỏng lên sofa, giọng càng thêm khó chịu: “Em phí phạm lương thực như vậy là sao? Tiền nhiều quá phải không?”

“À đúng rồi, lần trước tôi đưa em hai trăm vạn, trả lại tôi đi.”

23

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.