TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Chị ấy không hung dữ như cô tưởng tượng, nhưng lại xem cô như trâu bò sai bảo.

Điểm an ủi duy nhất là… cô vốn biết nhảy rồi, khỏi cần đi học, tiết kiệm được không ít thời gian.

Chị đẹp chắc chắn không ngờ đâu — cô còn có thể tranh thủ thời gian làm chuyện riêng.

Không nói cho chị ấy biết đâu!

Bạch Ức thầm nhủ — cô cũng không phải kiểu người mềm nhũn như bột, muốn nhào sao thì nhào.

Vì hai bé con, cô đã nhượng bộ rất nhiều, rất nhiều rồi đấy nhé.

Tần Song Tinh không phát hiện ra những tâm tư nhỏ bé của Bạch Ức. Nhưng cô ấy vẫn luôn cảm thấy, dạo này Bạch Ức quá mức nghe lời.

Làm gì có Alpha nào bị Omega ức hϊếp đến mức này mà không một câu oán giận?

Sự việc bất thường, ắt có điều lạ.

Tần Song Tinh đổi tư thế ngồi, một chân đặt lên chân Bạch Ức, tư thế cao ngạo như nữ vương: “Bạch Ức, em có chuyện giấu tôi.”

Câu nói ấy là khẳng định, không phải nghi vấn.

Bạch Ức giật mình, thầm nghĩ: Không thể nào, chẳng lẽ chị ấy đoán được mình định lợi dụng thời gian học múa để vụиɠ ŧяộʍ học hành sau lưng chị ấy?

Tinh tường đến mức này, còn để người ta sống không?

Cô nhất thời nghẹn họng, chẳng biết làm sao cho phải.

Nhưng cuối cùng vẫn quyết định không khai: “Không có mà, chị à… em là người thật thà, không biết nói dối đâu.”

Thật ra cô chẳng phải người thật thà gì cho cam, lúc cần nói dối vẫn dối như thường.

Tần Song Tinh lạnh lùng cười khẽ, nhận lấy quả táo từ tay cô, rắc một tiếng cắn xuống một miếng. Chân cô ấy vẫn đè chặt hơn: “Nói hay không?”

“Không nói. Tôi gϊếŧ hai đứa con của em luôn.”

Cô cứ luôn cảm thấy, Alpha này là vì đứa nhỏ nên mới chịu nhún nhường trước cô.

Cũng đúng, bây giờ Bạch Ức thậm chí còn không tiết ra nổi tin tức tố nữa.

Ai biết tương lai có còn sinh con được không?

Đáng đời!

Ai bảo lúc trước lại ức hϊếp cô như vậy.

Tốt nhất là cắn hỏng luôn đi.

Tần Song Tinh không mấy bận tâm đến lý do Bạch Ức chịu cúi đầu trước mình, nhưng nếu Bạch Ức dám nói dối cô, thì đừng mơ được sống yên.

Cô đâu giống mấy Omega khác, bị thiệt thòi rồi chỉ biết cắn răng chịu đựng.

“Đừng mà, chị ơi…”

“Bọn nhỏ là vô tội, thân thể chị cũng sẽ bị ảnh hưởng đó…”

Bạch Ức đầu hàng ngay tức khắc: “Được rồi… thật ra… em biết nhảy. Gần như là thể loại nào cũng biết một chút. Em không nói với chị là vì muốn tranh thủ thời gian học thêm mấy cái khác thôi…”

“Chị chẳng bảo em là mù chữ còn gì…”

Tần Song Tinh: “Chỉ vậy thôi à?”

Cô ấy quả thật từng chê bai Bạch Ức học vấn thấp, còn đang tính thuê gia sư về kèm riêng cho cô.

Bạch Ức gật đầu cái rụp: “Chỉ vậy thôi! Em biết em sai rồi mà… chị, tha cho em lần này nha?”

Tần Song Tinh rút chân về, khẽ nở nụ cười.

Không rõ Bạch Ức có cố ý không, nhưng đúng là cô ấy bị chọc cười rồi.

Người đẹp tuy tính khí không tốt lắm, nhưng cười lên thì thật sự khiến người ta điên đảo.

Bạch Ức cũng không nhịn được mà ngây ra.

Nói thật, từ lần đầu gặp Tần Song Tinh tới giờ, cô còn chưa từng thấy chị ấy cười. Cô chỉ biết lúc chị ấy đỏ mặt rưng rưng nước mắt thì rất mê người, lại không ngờ khi cười lên cũng khiến lòng người ngơ ngẩn đến thế.

Bạch Ức bỗng chốc hiểu ra vì sao có những người sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.

Không phải họ mê sắc, mà là mỹ nhân thật sự quá đẹp.

Người luôn hung dữ với cô, khi cười lên… lại có cả lúm đồng tiền.

Tâm trí cô chợt nháy lên một loạt hình ảnh linh tinh.

Một luồng khí nóng dồn lên, Bạch Ức bỗng thấy… hình như mình sắp chảy máu mũi.

Cô vội quay đầu, đưa tay che lại.

Ừm, may quá, không có mất mặt. Tất cả chỉ là ảo giác.

Tần Song Tinh nhìn thấy động tác của Bạch Ức, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Tay cầm quả táo siết chặt lại: “Bạch Ức, em đang nghĩ mấy thứ đồϊ ҍạϊ gì đấy?”

Hừ, Alpha đều cùng một kiểu. Dù là Omega phân hoá lần hai thành Alpha, cũng không ngoại lệ!

Đừng tưởng cô không biết trong đầu Bạch Ức đang nghĩ gì. Cô còn đang ngồi đây mà dám to gan đến mức trong đầu đã bắt đầu làm loạn với cô rồi phải không?

Mặt Bạch Ức đỏ bừng, sống chết không chịu nhận: “Không… không có gì hết, em không nghĩ gì cả.”

Mấy cảnh tượng vừa chạy qua trong đầu cô, có thể nói ra sao?

Toàn là chuyện xảy ra trong khách sạn hôm đó!

Bạch Ức có linh cảm rất mạnh — nếu cô dám nói ra, Tần Song Tinh nhất định sẽ chém cô ra tại chỗ.

Không thấy quả táo trong tay chị ấy bị bóp méo như thế nào rồi à?

Bạch Ức biết, nếu mình mà lỡ lời, kết cục sẽ giống hệt quả táo kia.

32

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.