TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Ôn Giảo buông lỏng tay.

Trong đầu cứ vang lên câu nói ban nãy của Thời Thời: “Em là vợ chị. Em chăm sóc chị thì sao chứ?”

Cô nắm lấy cổ tay Thời Thời: “Em thật sự định lấy chị sao?”

Vừa nghe câu đó, toàn thân Hạ Thời Thời như bị rút hết sức lực.

"Phải." Nước mắt Hạ Thời Thời rốt cuộc cũng không kiềm được mà rơi xuống, ánh mắt hoang mang như lạc lối: "Giảo Giảo, nếu em nói… là có người ở bên cạnh cứ nói xấu chị, nên em mới hiểu lầm chị… chị có thể tha thứ cho em không?"

"Em rất hối hận, thật đó." Trước khi trùng sinh, Hạ Thời Thời đã không ngừng tự trách mình. Sau khi có cơ hội làm lại, cô vẫn chưa từng ngừng ăn năn.

Nhưng nỗi hối hận sau khi trùng sinh lại hoàn toàn khác. Bây giờ, Hạ Thời Thời đã có thể đối mặt, nói chuyện trực tiếp với Ôn Giảo.

Mấy ngày trước cô không dám nói là vì sợ Ôn Giảo biết rồi sẽ thấy cô ngốc, rồi không thích cô nữa.

Thế nên Hạ Thời Thời mới cố gắng hết sức để giúp đỡ, để có ích với Ôn Giảo.

Cô định xin vào công ty của bố mẹ làm việc, học cách vận hành và tích lũy kinh nghiệm.

Cô cũng bắt đầu học cách chăm sóc người khác.

Hạ Thời Thời từng nghĩ mình có thể giấu đi hết thảy bất an, chỉ cho Ôn Giảo thấy những gì tốt đẹp nhất của bản thân.

Nhưng đến khi nghe Ôn Giảo nói muốn hủy hôn, cô mới nhận ra…

Dù Ôn Giảo còn thích mình hay không, cô cũng không muốn rời xa chị ấy.

Không phải vì ham muốn được đối xử tốt, mà là—cô thật lòng yêu Ôn Giảo.

"Giờ em đã hiểu chị tốt đến thế nào rồi, Giảo Giảo." Hạ Thời Thời sụt sùi, đôi mắt đỏ hoe: "Chị tin em được không? Em thật sự thích chị, em không muốn rời đi. Chị cho em ở lại bên chị được không?"

Ôn Giảo vẫn nắm tay Hạ Thời Thời, nhưng không dám siết chặt.

Cô sẽ tin lời Thời Thời sao?

Sẽ.

Dù có là lời dối, Ôn Giảo cũng sẽ chọn tin.

Chỉ cần Thời Thời nói rằng cô ấy sẽ không rời đi, vậy thì Ôn Giảo sẽ tin.

Ôn Giảo ngồi xe lăn từ trên lầu trượt xuống. Trên người là bộ vest được cắt may vừa vặn, khí chất cao quý từ cô tỏa ra không hề che giấu.

Sau lưng cô là Hạ Thời Thời đang vui mừng reo hò theo từng bánh xe lăn lướt qua.

Gương mặt Hạ Thời Thời tràn ngập niềm vui: “Hôm qua em mua được đống đồ luôn đó! Lát nữa vợ mặc thử hết cho em coi được không? Em thật sự rất muốn nhìn vợ mặc đồ em chọn mà~”

Ôn Giảo: “…”

Quản gia cúi đầu, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại giữa tiểu thư và thiếu phu nhân.

Trong lòng suýt bật ra câu thoại kinh điển mà quản gia nào cũng muốn nói: Đã lâu lắm rồi không thấy tiểu thư vui vẻ như vậy.

Dù bề ngoài không thể hiện gì rõ ràng, nhưng ông chắc chắn, tiểu thư nhà mình đang cười — chỉ là nụ cười không rõ ràng lắm mà thôi!

Cả hai ngồi vào bàn ăn. Quản gia đứng bên cạnh còn chủ động hỏi thăm: “Hôm qua đồ ăn có hợp khẩu vị thiếu phu nhân không ạ?”

Hạ Thời Thời như được sủng ái mà hoảng hốt.

“Chú Trương.” Ôn Giảo nhẹ giọng nhắc nhở.

Người quản gia tên Trương bật cười: “Là tôi hấp tấp quá. Phải đợi đến khi Hạ tiểu thư chính thức gả vào nhà chúng ta mới được gọi là thiếu phu nhân. Tôi thật sự rất mong đến ngày đó.”

Cả nhà họ Ôn ai cũng biết, Ôn Giảo thích Hạ Thời Thời — rất thích.

Bằng không, sao cô lại là người chủ động đề nghị chuyện kết hôn chứ?

Trời biết khi Ôn Giảo đứng trước ông bà Ôn, nói ra câu muốn cưới Hạ Thời Thời, và ngoài cô ấy ra thì ai cũng không cần — mọi người đã chấn động đến mức nào.

Dù trong nước đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới từ lâu, nhưng tư tưởng truyền thống trong lòng người dân vẫn chưa hoàn toàn thay đổi.

Việc Ôn Giảo có người mình thích đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi. Từng ấy năm qua, cô đừng nói là có cảm tình với ai, đến cả mấy con vật nhỏ xinh xắn mềm mại cũng chưa từng nhận được chút cảm xúc nào từ cô.

Vậy mà bây giờ, không những có người trong lòng, lại còn là đại tiểu thư nhà họ Hạ — Hạ Thời Thời, người nổi tiếng khắp nơi vì tính tình tệ đến không thể tệ hơn.

Từ không thể tiếp nhận, đến miễn cưỡng chấp nhận.

Rồi đến ngày hôm qua, Hạ Thời Thời chủ động đến nhà, ở cạnh Ôn Giảo gần nửa ngày.

Hôm nay lại mang theo cả đống lễ vật.

Mọi người lúc này mới tin rằng, đây có lẽ là một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình cảm đôi bên. Mà đã như thế, chú Trương tất nhiên phải là người đầu tiên gửi lời chúc phúc rồi!

Hạ Thời Thời cảm thấy mình được yêu chiều đến mức choáng váng.

Đây là đâu chứ? Đây là nhà họ Ôn!

Vậy mà cô lại được cả quản gia chấp nhận, thật sự khiến người ta cảm động đến mức muốn rơi nước mắt. Điều đó chứng minh, lựa chọn lần này của cô — không hề sai.

Trong lòng dâng lên một chút tự hào kín đáo, cô nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi không kìm được cong lên, nụ cười rạng rỡ hơn Ôn Giảo gấp bao lần: “Cảm ơn chú Trương đã quan tâm, cháu cũng không phải người kén ăn lắm đâu ạ.”

19

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.