0 chữ
Chương 28
Chương 28
Đến khi Ôn Giảo cuối cùng cũng quyết định buông tay, cô lại khóc đến thảm thương rồi nói "Em thích chị".
Cô có nên tin không?
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Ôn Giảo thoáng qua tia phức tạp.
Cô sẽ tin.
"Nếu ngày mai em ấy đến…"
Cô thật sự mong em ấy sẽ đến.
“Con sẽ nói chuyện tử tế với em ấy.”
Cô cũng hy vọng đó là sự chân thành, không phải nhất thời yếu lòng.
“Chuyện hủy hôn, cứ để từ từ tính lại.”
Đầu ngón tay Ôn Giảo khẽ run, khó khăn lên tiếng còn hơn cả mẹ Hạ.
Mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền con rồi.”
“Không phiền đâu.”
Sáng sớm hôm sau.
Trước cửa phòng Ôn Giảo, có một bóng người cứ đi qua đi lại không ngừng.
Ôn Giảo là kiểu người dễ tỉnh giấc vì tiếng động nhỏ. Dù cách âm phòng rất tốt, nhưng chỉ cần ai đó đi ngang qua cửa, cô vẫn có thể cảm nhận được.
Thế nên, trước chín giờ, sẽ không có người giúp việc nào dám bén mảng đến gần phòng cô.
Thường thì cô cũng đã tỉnh từ lúc sáu, bảy giờ sáng, phần thời gian còn lại là vì người nhà mong cô có thể ngủ thêm một chút.
Ôn Giảo mở mắt, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Cứ đi vài bước lại dừng ngay cửa, rồi lại đi thêm vài bước.
Cách do dự này, chỉ có thể là Hạ Thời Thời. Ngoài cô ra, những người khác đều đã bị ngăn lại từ sớm.
Hạ Thời Thời cũng không ngủ được suốt cả đêm, bây giờ mắt vẫn còn đỏ hoe. Cô cẩn thận trang điểm, lớp phấn khéo léo che đi và đồng thời làm nổi bật đôi mắt đỏ ấy, trông đẹp đến nao lòng.
Đẹp đến mức khiến người ta không biết là người hay hoa, mà hoa e cũng phải nhường bước.
Khi cuối cùng Hạ Thời Thời gom đủ dũng khí đẩy cửa bước vào, vừa thấy người trong phòng, tất cả vẻ rạng rỡ như hoa đào kia cũng vụt tắt.
Cô mím môi: “Chào buổi sáng nhé, Giảo Giảo.”
Ôn Giảo khựng lại vài giây, rồi gật đầu nhẹ.
Hạ Thời Thời rón rén tiến lại, cố tìm chuyện để nói: “Chị đang đọc sách à?”
Liếc nhìn bìa sách - Hoa viên trên đảo. (Tác phẩm cuối cùng của Celia Leighton Thaxter)
Hạ Thời Thời lập tức hỏi: “Chị muốn đi nghỉ dưỡng ở đảo hả?”
Ôn Giảo gập sách lại. Lúc này, Thời Thời mới nhìn thấy tên tác giả và nhận ra… mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ.
Cả hai lặng im, ánh mắt chạm nhau mà chẳng ai biết phải nói gì.
Hạ Thời Thời không còn dám tỏ ra vô tư như ngày hôm qua. Trong lòng cô cất giấu quá nhiều điều, nhưng không đủ can đảm để hỏi, cũng không thể dày mặt vờ như không có chuyện gì.
Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng Ôn Giảo mới lên tiếng: “Hôm qua em đi mua sắm, mua gì vậy?”
Mắt Hạ Thời Thời lập tức sáng rực lên: “Chị muốn biết thật à?”
Ôn Giảo vốn không mấy tò mò, nhưng thấy phản ứng háo hức ấy của Thời Thời, cô ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
“Vậy để em đẩy chị ra ngoài nha.” Thời Thời vội vàng nói: “Lúc tới em đã hỏi bác sĩ rồi, anh ta bảo hôm nay chị có thể ra khỏi phòng. Em để hết đồ ngoài phòng khách rồi, em đưa chị ra xem luôn.”
Hạ Thời Thời trông có vẻ rất nóng lòng.
Ôn Giảo đang ngồi trên giường, muốn xuống xe lăn thì cần có người bế cô.
Cô vốn không thích ai đυ.ng vào người mình, nên bình thường sẽ tự đẩy xe lăn lại sát mép giường, rồi chống gậy từ từ tự mình ngồi xuống.
Nhưng hôm nay, Hạ Thời Thời lại ôm lấy eo cô trước.
Chỉ mặc một lớp đồ ngủ mỏng manh, toàn thân Ôn Giảo cứng đờ trong tích tắc. Cô nắm lấy tay Thời Thời, đẩy ra một cái mạnh mẽ, giọng cũng lạnh đi thấy rõ: “Chị tự ngồi được.”
“Em…” Hạ Thời Thời đứng ngẩn người tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt nhìn Ôn Giảo, như thể sắp khóc đến nơi.
Cảm giác bị từ chối vốn đã khó chịu, huống chi người từ chối lại là Ôn Giảo.
Là Ôn Giảo đã từng yêu thương, nuông chiều cô hết mực. Là người dù cô có gây chuyện gì, cũng sẽ âm thầm giải quyết sau lưng, không bao giờ trách móc, chỉ lặng lẽ bảo vệ cô.
Người từng dịu dàng đến vậy, giờ lại lạnh giọng nói chuyện với cô.
Khoảnh khắc ấy, như rơi từ thiên đường xuống thẳng địa ngục.
Chị ấy thật sự không còn thích mình nữa rồi. Trong đầu Hạ Thời Thời chỉ còn câu đó, nước mắt lại dâng lên, rồi cô không chịu nổi nữa, buột miệng: “Em cứ muốn ôm chị đấy! Bọn mình còn chưa hủy hôn mà! Em là vợ chị! Em chăm sóc chị thì sao chứ!”
Nói xong, cô lại đưa tay ôm lấy thắt lưng Ôn Giảo một lần nữa.
Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại, tay cũng ấm áp. Khi chạm vào làn da lạnh hơn bình thường của Ôn Giảo, chỉ cần cử động một chút thôi, là nơi bị chạm vào đã nổi đầy da gà.
Ôn Giảo chống tay lên giường, ánh mắt sâu thẳm dừng trên cánh tay gầy gò nhưng cố chấp của Thời Thời.
Cô còn đang vươn tay định luồn vào phía sau đầu gối, thực sự muốn bế Ôn Giảo từ giường sang xe lăn.
Rõ ràng chỉ cần hơi dùng sức một chút là cả người sẽ đổ nhào vào lòng Ôn Giảo, vậy mà sau khi ngồi dậy lại vẫn định làm lại lần nữa.
Cô có nên tin không?
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Ôn Giảo thoáng qua tia phức tạp.
Cô sẽ tin.
"Nếu ngày mai em ấy đến…"
Cô thật sự mong em ấy sẽ đến.
“Con sẽ nói chuyện tử tế với em ấy.”
Cô cũng hy vọng đó là sự chân thành, không phải nhất thời yếu lòng.
“Chuyện hủy hôn, cứ để từ từ tính lại.”
Đầu ngón tay Ôn Giảo khẽ run, khó khăn lên tiếng còn hơn cả mẹ Hạ.
Mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền con rồi.”
“Không phiền đâu.”
Sáng sớm hôm sau.
Trước cửa phòng Ôn Giảo, có một bóng người cứ đi qua đi lại không ngừng.
Ôn Giảo là kiểu người dễ tỉnh giấc vì tiếng động nhỏ. Dù cách âm phòng rất tốt, nhưng chỉ cần ai đó đi ngang qua cửa, cô vẫn có thể cảm nhận được.
Thường thì cô cũng đã tỉnh từ lúc sáu, bảy giờ sáng, phần thời gian còn lại là vì người nhà mong cô có thể ngủ thêm một chút.
Ôn Giảo mở mắt, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Cứ đi vài bước lại dừng ngay cửa, rồi lại đi thêm vài bước.
Cách do dự này, chỉ có thể là Hạ Thời Thời. Ngoài cô ra, những người khác đều đã bị ngăn lại từ sớm.
Hạ Thời Thời cũng không ngủ được suốt cả đêm, bây giờ mắt vẫn còn đỏ hoe. Cô cẩn thận trang điểm, lớp phấn khéo léo che đi và đồng thời làm nổi bật đôi mắt đỏ ấy, trông đẹp đến nao lòng.
Đẹp đến mức khiến người ta không biết là người hay hoa, mà hoa e cũng phải nhường bước.
Khi cuối cùng Hạ Thời Thời gom đủ dũng khí đẩy cửa bước vào, vừa thấy người trong phòng, tất cả vẻ rạng rỡ như hoa đào kia cũng vụt tắt.
Ôn Giảo khựng lại vài giây, rồi gật đầu nhẹ.
Hạ Thời Thời rón rén tiến lại, cố tìm chuyện để nói: “Chị đang đọc sách à?”
Liếc nhìn bìa sách - Hoa viên trên đảo. (Tác phẩm cuối cùng của Celia Leighton Thaxter)
Hạ Thời Thời lập tức hỏi: “Chị muốn đi nghỉ dưỡng ở đảo hả?”
Ôn Giảo gập sách lại. Lúc này, Thời Thời mới nhìn thấy tên tác giả và nhận ra… mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ.
Cả hai lặng im, ánh mắt chạm nhau mà chẳng ai biết phải nói gì.
Hạ Thời Thời không còn dám tỏ ra vô tư như ngày hôm qua. Trong lòng cô cất giấu quá nhiều điều, nhưng không đủ can đảm để hỏi, cũng không thể dày mặt vờ như không có chuyện gì.
Cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng Ôn Giảo mới lên tiếng: “Hôm qua em đi mua sắm, mua gì vậy?”
Ôn Giảo vốn không mấy tò mò, nhưng thấy phản ứng háo hức ấy của Thời Thời, cô ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.
“Vậy để em đẩy chị ra ngoài nha.” Thời Thời vội vàng nói: “Lúc tới em đã hỏi bác sĩ rồi, anh ta bảo hôm nay chị có thể ra khỏi phòng. Em để hết đồ ngoài phòng khách rồi, em đưa chị ra xem luôn.”
Hạ Thời Thời trông có vẻ rất nóng lòng.
Ôn Giảo đang ngồi trên giường, muốn xuống xe lăn thì cần có người bế cô.
Cô vốn không thích ai đυ.ng vào người mình, nên bình thường sẽ tự đẩy xe lăn lại sát mép giường, rồi chống gậy từ từ tự mình ngồi xuống.
Nhưng hôm nay, Hạ Thời Thời lại ôm lấy eo cô trước.
Chỉ mặc một lớp đồ ngủ mỏng manh, toàn thân Ôn Giảo cứng đờ trong tích tắc. Cô nắm lấy tay Thời Thời, đẩy ra một cái mạnh mẽ, giọng cũng lạnh đi thấy rõ: “Chị tự ngồi được.”
“Em…” Hạ Thời Thời đứng ngẩn người tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt nhìn Ôn Giảo, như thể sắp khóc đến nơi.
Cảm giác bị từ chối vốn đã khó chịu, huống chi người từ chối lại là Ôn Giảo.
Là Ôn Giảo đã từng yêu thương, nuông chiều cô hết mực. Là người dù cô có gây chuyện gì, cũng sẽ âm thầm giải quyết sau lưng, không bao giờ trách móc, chỉ lặng lẽ bảo vệ cô.
Người từng dịu dàng đến vậy, giờ lại lạnh giọng nói chuyện với cô.
Khoảnh khắc ấy, như rơi từ thiên đường xuống thẳng địa ngục.
Chị ấy thật sự không còn thích mình nữa rồi. Trong đầu Hạ Thời Thời chỉ còn câu đó, nước mắt lại dâng lên, rồi cô không chịu nổi nữa, buột miệng: “Em cứ muốn ôm chị đấy! Bọn mình còn chưa hủy hôn mà! Em là vợ chị! Em chăm sóc chị thì sao chứ!”
Nói xong, cô lại đưa tay ôm lấy thắt lưng Ôn Giảo một lần nữa.
Cơ thể cô gái nhỏ mềm mại, tay cũng ấm áp. Khi chạm vào làn da lạnh hơn bình thường của Ôn Giảo, chỉ cần cử động một chút thôi, là nơi bị chạm vào đã nổi đầy da gà.
Ôn Giảo chống tay lên giường, ánh mắt sâu thẳm dừng trên cánh tay gầy gò nhưng cố chấp của Thời Thời.
Cô còn đang vươn tay định luồn vào phía sau đầu gối, thực sự muốn bế Ôn Giảo từ giường sang xe lăn.
Rõ ràng chỉ cần hơi dùng sức một chút là cả người sẽ đổ nhào vào lòng Ôn Giảo, vậy mà sau khi ngồi dậy lại vẫn định làm lại lần nữa.
20
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
