0 chữ
Chương 30
Chương 30
Ôn Giảo liếc cô một cái: Không kén?
Cô còn nhớ rõ mình từng đặc biệt tìm hiểu khẩu vị của Hạ Thời Thời trước lễ đính hôn — phải gọi là cực kỳ kén chọn mới đúng.
Vậy mà Hạ Thời Thời vẫn mặt dày nói là không kén.
Hạ Thời Thời quay đầu lại, ánh mắt giao với ánh mắt Ôn Giảo, cô hơi nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, nghiêng nghiêng hỏi: “Sao thế, vợ?”
Ôn Giảo không đáp, chỉ lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.
Trong lòng Ôn Giảo thầm nghĩ: Không có gì, chỉ là vừa nãy nhìn em một cái... thấy đáng yêu quá thôi.
Bữa cơm hôm nay là do chú Trương đặc biệt dặn dò bếp chuẩn bị theo khẩu vị của Hạ Thời Thời, quả thực rất hợp với cô.
Chỉ là, kiếp trước, hai năm cuối đời Hạ Thời Thời từng chịu không ít khổ cực, nên bây giờ thật sự đã không còn quá kén chọn nữa. Trước kia cô kén ăn, là vì có điều kiện để làm vậy.
Còn khi hoàn cảnh không cho phép, bụng đói thì cô vẫn sẽ ăn như bình thường.
So với việc món ăn có hợp khẩu vị hay không, điều Hạ Thời Thời quan tâm hơn là — Ôn Giảo có thấy ngon miệng không.
Cô rất rõ, bản thân mình hiểu về Ôn Giảo vẫn còn quá ít, thế nên luôn cố gắng âm thầm quan sát, mong bù đắp bằng những chi tiết nhỏ nhất.
Và rồi cô phát hiện — người thực sự không kén ăn chính là Ôn Giảo.
Chỉ là, dạ dày cô ấy không tốt, ăn uống chẳng được bao nhiêu.
Hạ Thời Thời vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ, còn Ôn Giảo thì kiên nhẫn chờ cô ăn xong.
Một lúc sau, Hạ Thời Thời ngẩng đầu lên hỏi: “Chị không ăn nữa à?”
Ôn Giảo bình thản đáp: “Không phải em nói muốn cho chị xem quà sao?”
Hạ Thời Thời: “…”
Cô chớp mắt vài cái rồi cười khúc khích: “Vợ mong đợi quà của em đến mức ăn nhanh vậy sao?”
Nhìn vào đôi mắt sáng rực như ngôi sao của Hạ Thời Thời, lại còn mặt dày rướn người tới gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến một tấc — Ôn Giảo khẽ mím môi, lạnh nhạt nói: “Em ăn từ từ đi.”
Hạ Thời Thời cười rạng rỡ: “Vợ không phủ nhận, vậy em cứ xem đó là sự thật nhé!”
Ôn Giảo trầm mặc vài giây.
Cuối cùng, vẫn là chú Trương đi ngang qua, khẽ nói giúp một câu: “Tiểu thư lát nữa còn phải uống thuốc, không tiện ăn nhiều.”
Nụ cười trên mặt Hạ Thời Thời lập tức biến mất.
Cô cũng mất luôn cả cảm giác thèm ăn, dùng nĩa chọc chọc vào đĩa như trút giận, bắt đầu phá rối món ăn trên bàn. Không chỉ vậy, cô cúi đầu, cả người như xẹp xuống, chẳng còn chút sức sống nào.
Ôn Giảo không kiềm được, vươn tay ra. Ban đầu chỉ là một cái chạm thử thăm dò, đợi khi chắc chắn Hạ Thời Thời không phản ứng gì thì mới nhẹ nhàng đưa tay lên đầu cô.
Ôn Giảo dịu dàng xoa đầu Hạ Thời Thời, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Hạ Thời Thời cũng vươn tay nhỏ nhắn, nắm lấy vạt áo bên hông Ôn Giảo, nhẹ giọng nói: “Bệnh của chị sẽ khỏi thôi.”
Lúc này đây, cô cảm thấy — nếu rút cạn máu của mình có thể khiến Ôn Giảo khỏe lại, thì cô cũng sẵn sàng.
Cô không chỉ muốn có hiện tại, mà còn muốn cả tương lai. Hạ Thời Thời xưa nay vẫn luôn là người tham lam như thế.
Cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em cũng ăn no rồi, vợ ơi, mình đi thử đồ nha?”
Ôn Giảo quay sang nhìn cô, khuôn mặt cô bé ngập tràn nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn đối lập với mình – người hầu như đã quên mất cách cười. Hạ Thời Thời lúc nào cũng cười rất tươi.
Chính vì điều đó mà mỗi khi thấy Hạ Thời Thời, Ôn Giảo lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.
Nếu có Hạ Thời Thời luôn ở bên, có khi bệnh của cô thật sự sẽ tốt lên cũng nên.
L*иg ngực Ôn Giảo đập mạnh. Dù vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt, nhưng máu trong người như đang sôi trào.
“Ừm.” Ôn Giảo nhìn khóe môi Hạ Thời Thời, bắt chước nụ cười của em, khẽ nhếch môi theo.
Chỉ một chút biểu cảm thôi cũng bị Hạ Thời Thời bắt được ngay. Cô lập tức nũng nịu: “Vợ cười xinh lắm luôn đó, cười thêm cái nữa đi mà~”
Em đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi Ôn Giảo, nâng khóe môi cô lên, rồi cười khúc khích như vừa được chọc cười bản thân.
Sợ đùa dai quá sẽ khiến đối phương khó chịu, Hạ Thời Thời cũng rất biết chừng mực mà dừng lại, đẩy Ôn Giảo về phía đại sảnh.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Ôn Giảo vẫn trầm lặng.
Tay cô siết lại, rồi lại buông lỏng, sau đó lại siết chặt một lần nữa.
Ôn Giảo nói: “Chị tự đi được.”
Chỉ cần không có bậc thang, cô hoàn toàn có thể tự điều khiển xe lăn đến bất cứ đâu.
Hạ Thời Thời không cần lúc nào cũng phải đẩy cô.
Ôn Giảo không thích việc Hạ Thời Thời luôn đứng phía sau mình.
Thế nhưng Hạ Thời Thời làm như không nghe thấy: "Nhưng em thích chăm sóc chị mà. Chúng ta kết hôn rồi, thì việc tận hưởng sự yêu thương của đối phương là điều hiển nhiên chứ. Chị đối xử tốt với em, em cũng sẽ đối xử tốt với chị. Như vậy mới gọi là kết hôn."
Cô còn nhớ rõ mình từng đặc biệt tìm hiểu khẩu vị của Hạ Thời Thời trước lễ đính hôn — phải gọi là cực kỳ kén chọn mới đúng.
Vậy mà Hạ Thời Thời vẫn mặt dày nói là không kén.
Hạ Thời Thời quay đầu lại, ánh mắt giao với ánh mắt Ôn Giảo, cô hơi nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, nghiêng nghiêng hỏi: “Sao thế, vợ?”
Ôn Giảo không đáp, chỉ lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.
Trong lòng Ôn Giảo thầm nghĩ: Không có gì, chỉ là vừa nãy nhìn em một cái... thấy đáng yêu quá thôi.
Bữa cơm hôm nay là do chú Trương đặc biệt dặn dò bếp chuẩn bị theo khẩu vị của Hạ Thời Thời, quả thực rất hợp với cô.
Chỉ là, kiếp trước, hai năm cuối đời Hạ Thời Thời từng chịu không ít khổ cực, nên bây giờ thật sự đã không còn quá kén chọn nữa. Trước kia cô kén ăn, là vì có điều kiện để làm vậy.
So với việc món ăn có hợp khẩu vị hay không, điều Hạ Thời Thời quan tâm hơn là — Ôn Giảo có thấy ngon miệng không.
Cô rất rõ, bản thân mình hiểu về Ôn Giảo vẫn còn quá ít, thế nên luôn cố gắng âm thầm quan sát, mong bù đắp bằng những chi tiết nhỏ nhất.
Và rồi cô phát hiện — người thực sự không kén ăn chính là Ôn Giảo.
Chỉ là, dạ dày cô ấy không tốt, ăn uống chẳng được bao nhiêu.
Hạ Thời Thời vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ, còn Ôn Giảo thì kiên nhẫn chờ cô ăn xong.
Một lúc sau, Hạ Thời Thời ngẩng đầu lên hỏi: “Chị không ăn nữa à?”
Ôn Giảo bình thản đáp: “Không phải em nói muốn cho chị xem quà sao?”
Hạ Thời Thời: “…”
Cô chớp mắt vài cái rồi cười khúc khích: “Vợ mong đợi quà của em đến mức ăn nhanh vậy sao?”
Hạ Thời Thời cười rạng rỡ: “Vợ không phủ nhận, vậy em cứ xem đó là sự thật nhé!”
Ôn Giảo trầm mặc vài giây.
Cuối cùng, vẫn là chú Trương đi ngang qua, khẽ nói giúp một câu: “Tiểu thư lát nữa còn phải uống thuốc, không tiện ăn nhiều.”
Nụ cười trên mặt Hạ Thời Thời lập tức biến mất.
Cô cũng mất luôn cả cảm giác thèm ăn, dùng nĩa chọc chọc vào đĩa như trút giận, bắt đầu phá rối món ăn trên bàn. Không chỉ vậy, cô cúi đầu, cả người như xẹp xuống, chẳng còn chút sức sống nào.
Ôn Giảo không kiềm được, vươn tay ra. Ban đầu chỉ là một cái chạm thử thăm dò, đợi khi chắc chắn Hạ Thời Thời không phản ứng gì thì mới nhẹ nhàng đưa tay lên đầu cô.
Hạ Thời Thời cũng vươn tay nhỏ nhắn, nắm lấy vạt áo bên hông Ôn Giảo, nhẹ giọng nói: “Bệnh của chị sẽ khỏi thôi.”
Lúc này đây, cô cảm thấy — nếu rút cạn máu của mình có thể khiến Ôn Giảo khỏe lại, thì cô cũng sẵn sàng.
Cô không chỉ muốn có hiện tại, mà còn muốn cả tương lai. Hạ Thời Thời xưa nay vẫn luôn là người tham lam như thế.
Cô ấy nhanh chóng chuyển chủ đề: “Em cũng ăn no rồi, vợ ơi, mình đi thử đồ nha?”
Ôn Giảo quay sang nhìn cô, khuôn mặt cô bé ngập tràn nụ cười rạng rỡ, hoàn toàn đối lập với mình – người hầu như đã quên mất cách cười. Hạ Thời Thời lúc nào cũng cười rất tươi.
Chính vì điều đó mà mỗi khi thấy Hạ Thời Thời, Ôn Giảo lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.
Nếu có Hạ Thời Thời luôn ở bên, có khi bệnh của cô thật sự sẽ tốt lên cũng nên.
L*иg ngực Ôn Giảo đập mạnh. Dù vẻ ngoài vẫn lạnh nhạt, nhưng máu trong người như đang sôi trào.
“Ừm.” Ôn Giảo nhìn khóe môi Hạ Thời Thời, bắt chước nụ cười của em, khẽ nhếch môi theo.
Chỉ một chút biểu cảm thôi cũng bị Hạ Thời Thời bắt được ngay. Cô lập tức nũng nịu: “Vợ cười xinh lắm luôn đó, cười thêm cái nữa đi mà~”
Em đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi Ôn Giảo, nâng khóe môi cô lên, rồi cười khúc khích như vừa được chọc cười bản thân.
Sợ đùa dai quá sẽ khiến đối phương khó chịu, Hạ Thời Thời cũng rất biết chừng mực mà dừng lại, đẩy Ôn Giảo về phía đại sảnh.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Ôn Giảo vẫn trầm lặng.
Tay cô siết lại, rồi lại buông lỏng, sau đó lại siết chặt một lần nữa.
Ôn Giảo nói: “Chị tự đi được.”
Chỉ cần không có bậc thang, cô hoàn toàn có thể tự điều khiển xe lăn đến bất cứ đâu.
Hạ Thời Thời không cần lúc nào cũng phải đẩy cô.
Ôn Giảo không thích việc Hạ Thời Thời luôn đứng phía sau mình.
Thế nhưng Hạ Thời Thời làm như không nghe thấy: "Nhưng em thích chăm sóc chị mà. Chúng ta kết hôn rồi, thì việc tận hưởng sự yêu thương của đối phương là điều hiển nhiên chứ. Chị đối xử tốt với em, em cũng sẽ đối xử tốt với chị. Như vậy mới gọi là kết hôn."
20
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
