0 chữ
Chương 27
Chương 27
Ai ngờ Hạ Thời Thời phản ứng còn dữ dội hơn: “Đừng gọi!”
Tuyệt đối không thể để mẹ gọi cho chị ấy.
Hạ Thời Thời gần như hoảng loạn, cả ánh mắt cũng run rẩy, hoang mang nhìn mẹ như đang tự lừa mình: Dù Ôn Giảo có thật sự trọng sinh, thì hôm nay chị ấy vẫn chưa đuổi mình ra khỏi nhà mà… đúng không?
Dù bị từ hôn, nhưng Giảo Giảo vẫn không nỡ để cô buồn, đúng chứ?
Chắc chắn là như vậy rồi.
Thế nhưng… Ôn Giảo vẫn là người đã nói ra lời hủy hôn.
Nếu để mẹ gọi điện, chị ấy sẽ nói gì đây? Có phải sẽ càng kiên quyết hơn không?
Hạ Thời Thời siết chặt môi đến bật máu, cô không nghĩ ra cách nào khác, cũng không đủ dũng khí để đối mặt với Ôn Giảo trong lúc này.
Bộ dạng thảm hại như thế, để Ôn Giảo nhìn thấy, chắc chắn chị sẽ càng ghét cô hơn.
Hạ Thời Thời khịt mũi, rồi lại òa lên khóc nức nở lần nữa.
Cô vẫn không thể lừa được trái tim mình.
Chỉ có thể níu lấy tay mẹ, gục vào người bà mà khóc, từng tiếng, từng tiếng đứt quãng như cào xé l*иg ngực:
“Tất cả là lỗi của con… Nếu con tỉnh ngộ sớm hơn thì đâu đến nỗi này… Con sao lại ngu ngốc đến vậy chứ…”
Mẹ Hạ ôm lấy vai con gái, nhẹ nhàng vỗ về: “Thời Thời của mẹ không hề ngu ngốc. Bây giờ con đã hiểu lòng mình, đã nghĩ thông rồi, thế là được.”
“Đừng bận tâm đến thể diện của mẹ. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, mẹ và bố con… có làm gì cũng được.”
Nước mắt vẫn đọng đầy trong mắt Hạ Thời Thời. Một lúc lâu sau, cô mới run run mở miệng nói: “Con không đồng ý.”
Dù Ôn Giảo không còn thích cô nữa… Dù chị ấy đã đề nghị từ hôn…
Thì Hạ Thời Thời vẫn sẽ không chấp nhận.
Ông trời đã cho cô một cơ hội để yêu thương chị ấy thật tốt, thì dù có bị Ôn Giảo ghét bỏ, cũng là do cô sai.
Mà đã sai, thì cô phải sửa.
Cô phải nắm lấy Ôn Giảo chặt chẽ, kiên quyết không bao giờ buông tay nữa.
Tay Hạ Thời Thời khẽ run, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn gọi cho Ôn Giảo, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Giọng cô lúc này quá khàn, sợ làm Ôn Giảo lo, hoặc… khiến chị ấy càng thêm chán ghét.
Thôi thì… đợi đến ngày mai.
Ngày mai, nhất định phải đến gặp chị.
Cùng lắm… giả vờ như chẳng biết gì hết!
Hạ Thời Thời ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyết tâm nhìn mẹ: “Chỉ cần con không đồng ý từ hôn… thì vẫn còn cơ hội, đúng không? Trước giờ là con cứ đòi chia tay, giờ tới lượt Giảo Giảo nói, thì con sẽ là người đi giành lại.”
Bố mẹ đã làm quá nhiều vì cô rồi, Hạ Thời Thời không muốn để mẹ phải khó xử thêm nữa.
Chuyện này, cô sẽ tự mình đối mặt.
Cô sẽ đứng trước mặt Ôn Giảo, một lần lại một lần nói: “Em thích chị.”
Nói cho đến khi chị tin là thật.
Trong phòng ngủ.
“Mọi chuyện là như vậy đó.” Đầu dây bên kia là giọng nói đầy khó xử của mẹ Hạ.
Dù Hạ Thời Thời đã cố gắng ngăn cản, bà vẫn gọi điện đến. Đó là bảo bối của bà mà, làm sao bà có thể đành lòng nhìn con gái cưng khóc được chứ.
Con cái… thật sự là món nợ đời.
Ánh mắt Ôn Giảo mông lung, cảm xúc khó lường. Những ngón tay thon dài, trắng đến gần như trong suốt, siết nhẹ chiếc điện thoại. Trong căn phòng u ám, vẻ đẹp của cô càng nổi bật, dịu dàng và thuần khiết như ánh trăng.
Ôn Giảo vốn đã quen với sự trầm lặng, chẳng mấy khi nói chuyện.
Nhưng lạ một điều, mỗi khi cô im lặng, ngay cả qua điện thoại cũng khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình.
Mẹ Hạ không dễ bị dọa, nhưng chuyện lần này liên quan đến Thời Thời, mà bà lại cảm thấy có lỗi nên hoàn toàn rơi vào thế yếu. Bà cẩn trọng khuyên nhủ: “Thời Thời trước đây đúng là trẻ con, hay dỗi hờn. Nhưng giờ nghe tin hủy hôn, con bé khóc đến đau lòng lắm.”
"Ngày mai Thời Thời sẽ đến tìm con, liệu con có thể… dỗ dành nó một chút được không? Cho dù con thật sự đã quyết tâm, thì có thể nói nhẹ nhàng thôi được không?" Mẹ Hạ thở dài một hơi mệt mỏi.
“Hồi đó dì thật lòng hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau.” Bà dịu giọng: “Con cũng hiểu tính cách Thời Thời mà, giao nó cho con, dì mới yên tâm.”
“Con biết mà.” Ôn Giảo cúi nhẹ đầu, ánh mắt dừng trên màn hình trước mặt.
Màn hình hiện lên là ảnh của Hạ Thời Thời. Lướt xuống, lại là một tấm khác.
Thời Thời thích chia sẻ hình ảnh trên mạng xã hội: hôm nay đi du lịch ở đâu, mai mua đồ hiệu mới ra, mốt thì rủ bạn đi xem concert của thần tượng nào đó.
Cuộc sống của cô rực rỡ và đầy sắc màu, chẳng mấy khi bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Cô được nuôi dưỡng trong sự nâng niu.
Nên nụ cười của cô luôn thật lòng, thuần khiết, sáng ngời như ánh nắng.
Ôn Giảo nhìn mãi không dứt ra được, cuối cùng đành khép máy tính lại, đưa tay che mắt.
Nhìn thêm nữa… sẽ càng không nỡ buông.
Hạ Thời Thời lúc nào cũng khiến Ôn Giảo trở tay không kịp. Trước buổi tiệc đính hôn, cô phản kháng kịch liệt khiến Ôn Giảo mất ngủ nửa tháng, lúc nào cũng nơm nớp lo âu.
Tuyệt đối không thể để mẹ gọi cho chị ấy.
Hạ Thời Thời gần như hoảng loạn, cả ánh mắt cũng run rẩy, hoang mang nhìn mẹ như đang tự lừa mình: Dù Ôn Giảo có thật sự trọng sinh, thì hôm nay chị ấy vẫn chưa đuổi mình ra khỏi nhà mà… đúng không?
Dù bị từ hôn, nhưng Giảo Giảo vẫn không nỡ để cô buồn, đúng chứ?
Chắc chắn là như vậy rồi.
Thế nhưng… Ôn Giảo vẫn là người đã nói ra lời hủy hôn.
Nếu để mẹ gọi điện, chị ấy sẽ nói gì đây? Có phải sẽ càng kiên quyết hơn không?
Hạ Thời Thời siết chặt môi đến bật máu, cô không nghĩ ra cách nào khác, cũng không đủ dũng khí để đối mặt với Ôn Giảo trong lúc này.
Bộ dạng thảm hại như thế, để Ôn Giảo nhìn thấy, chắc chắn chị sẽ càng ghét cô hơn.
Cô vẫn không thể lừa được trái tim mình.
Chỉ có thể níu lấy tay mẹ, gục vào người bà mà khóc, từng tiếng, từng tiếng đứt quãng như cào xé l*иg ngực:
“Tất cả là lỗi của con… Nếu con tỉnh ngộ sớm hơn thì đâu đến nỗi này… Con sao lại ngu ngốc đến vậy chứ…”
Mẹ Hạ ôm lấy vai con gái, nhẹ nhàng vỗ về: “Thời Thời của mẹ không hề ngu ngốc. Bây giờ con đã hiểu lòng mình, đã nghĩ thông rồi, thế là được.”
“Đừng bận tâm đến thể diện của mẹ. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, mẹ và bố con… có làm gì cũng được.”
Nước mắt vẫn đọng đầy trong mắt Hạ Thời Thời. Một lúc lâu sau, cô mới run run mở miệng nói: “Con không đồng ý.”
Dù Ôn Giảo không còn thích cô nữa… Dù chị ấy đã đề nghị từ hôn…
Ông trời đã cho cô một cơ hội để yêu thương chị ấy thật tốt, thì dù có bị Ôn Giảo ghét bỏ, cũng là do cô sai.
Mà đã sai, thì cô phải sửa.
Cô phải nắm lấy Ôn Giảo chặt chẽ, kiên quyết không bao giờ buông tay nữa.
Tay Hạ Thời Thời khẽ run, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn gọi cho Ôn Giảo, nhưng cuối cùng vẫn không dám.
Giọng cô lúc này quá khàn, sợ làm Ôn Giảo lo, hoặc… khiến chị ấy càng thêm chán ghét.
Thôi thì… đợi đến ngày mai.
Ngày mai, nhất định phải đến gặp chị.
Cùng lắm… giả vờ như chẳng biết gì hết!
Hạ Thời Thời ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy quyết tâm nhìn mẹ: “Chỉ cần con không đồng ý từ hôn… thì vẫn còn cơ hội, đúng không? Trước giờ là con cứ đòi chia tay, giờ tới lượt Giảo Giảo nói, thì con sẽ là người đi giành lại.”
Chuyện này, cô sẽ tự mình đối mặt.
Cô sẽ đứng trước mặt Ôn Giảo, một lần lại một lần nói: “Em thích chị.”
Nói cho đến khi chị tin là thật.
Trong phòng ngủ.
“Mọi chuyện là như vậy đó.” Đầu dây bên kia là giọng nói đầy khó xử của mẹ Hạ.
Dù Hạ Thời Thời đã cố gắng ngăn cản, bà vẫn gọi điện đến. Đó là bảo bối của bà mà, làm sao bà có thể đành lòng nhìn con gái cưng khóc được chứ.
Con cái… thật sự là món nợ đời.
Ánh mắt Ôn Giảo mông lung, cảm xúc khó lường. Những ngón tay thon dài, trắng đến gần như trong suốt, siết nhẹ chiếc điện thoại. Trong căn phòng u ám, vẻ đẹp của cô càng nổi bật, dịu dàng và thuần khiết như ánh trăng.
Ôn Giảo vốn đã quen với sự trầm lặng, chẳng mấy khi nói chuyện.
Nhưng lạ một điều, mỗi khi cô im lặng, ngay cả qua điện thoại cũng khiến người ta có cảm giác áp lực vô hình.
Mẹ Hạ không dễ bị dọa, nhưng chuyện lần này liên quan đến Thời Thời, mà bà lại cảm thấy có lỗi nên hoàn toàn rơi vào thế yếu. Bà cẩn trọng khuyên nhủ: “Thời Thời trước đây đúng là trẻ con, hay dỗi hờn. Nhưng giờ nghe tin hủy hôn, con bé khóc đến đau lòng lắm.”
"Ngày mai Thời Thời sẽ đến tìm con, liệu con có thể… dỗ dành nó một chút được không? Cho dù con thật sự đã quyết tâm, thì có thể nói nhẹ nhàng thôi được không?" Mẹ Hạ thở dài một hơi mệt mỏi.
“Hồi đó dì thật lòng hy vọng hai đứa có thể ở bên nhau.” Bà dịu giọng: “Con cũng hiểu tính cách Thời Thời mà, giao nó cho con, dì mới yên tâm.”
“Con biết mà.” Ôn Giảo cúi nhẹ đầu, ánh mắt dừng trên màn hình trước mặt.
Màn hình hiện lên là ảnh của Hạ Thời Thời. Lướt xuống, lại là một tấm khác.
Thời Thời thích chia sẻ hình ảnh trên mạng xã hội: hôm nay đi du lịch ở đâu, mai mua đồ hiệu mới ra, mốt thì rủ bạn đi xem concert của thần tượng nào đó.
Cuộc sống của cô rực rỡ và đầy sắc màu, chẳng mấy khi bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Cô được nuôi dưỡng trong sự nâng niu.
Nên nụ cười của cô luôn thật lòng, thuần khiết, sáng ngời như ánh nắng.
Ôn Giảo nhìn mãi không dứt ra được, cuối cùng đành khép máy tính lại, đưa tay che mắt.
Nhìn thêm nữa… sẽ càng không nỡ buông.
Hạ Thời Thời lúc nào cũng khiến Ôn Giảo trở tay không kịp. Trước buổi tiệc đính hôn, cô phản kháng kịch liệt khiến Ôn Giảo mất ngủ nửa tháng, lúc nào cũng nơm nớp lo âu.
19
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
