0 chữ
Chương 26
Chương 26
“Thích chứ.” Hạ Thời Thời không do dự chút nào. Cô biết mẹ vẫn còn rất nhiều khúc mắc, nhân lúc này liền nói hết luôn: “Mấy lời trước đây con nói mẹ cứ coi như con nói linh tinh đi. Khi đó là con quá non nớt, quá dại dột. Giảo Giảo tốt như vậy, là phúc phần con tích được tám đời mới gặp được người như chị ấy.”
Mẹ Hạ nheo mắt: “Không phải con cố tình nói vậy để chọc tức mẹ chứ?”
Thời Thời ra vẻ bị tổn thương sâu sắc: “Sao con lại nỡ lòng nào cố tình chọc giận mẹ được chứ…”
Mẹ Hạ thở dài: “…Chọc cũng không ít lần rồi còn gì.”
Trước kia con bé gào lên phản đối, còn nghi ngờ công ty nhà mình sắp phá sản nên mới gấp gáp kéo cô đi xem mắt, suýt chút nữa làm mẹ Hạ tức đến phát bệnh.
Nhưng vì là đứa con gái yêu quý nhất, bà lại chẳng nỡ giận lâu.
Bà lo, lo đến mức bất an.
Tưởng đâu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ lại càng lo lắng hơn.
“Rốt cuộc con nghĩ thông được điều gì vậy hả?”
“…”
Hạ Thời Thời rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Nói thật lòng… cô không dám.
Thế giới này vốn chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà cô chỉ là người phụ nữ được tạo ra để làm nền cho hạnh phúc của nữ chính. Một vai phụ có kết cục thê thảm.
Nếu bây giờ nói hết sự thật, mẹ sẽ đau lòng đến nhường nào chứ?
Thế nhưng để cô nói dối… Thời Thời lại không thể.
Sự giáo dục nghiêm khắc và tử tế từ nhỏ không cho phép cô nói dối, đặc biệt là trước mặt người thân.
“Con chỉ là… tự nhiên nghĩ thông rồi thôi.” Hạ Thời Thời cúi thấp đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cha mẹ đau khổ tột cùng.
Mắt cô bắt đầu ươn ướt: “Với lại con biết rồi… những chuyện mà Giảo Giảo đã làm vì con. Mẹ nói xem, có người tốt với con đến mức đó, sao con có thể không rung động được chứ…”
Mẹ Hạ không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt con gái: “Đúng là đồ mít ướt.”
Hạ Thời Thời lí nhí: “Tại con biết thể nào mẹ cũng dỗ con mà…”
“…”
“Mẹ à, mẹ trông có vẻ… còn điều gì muốn nói phải không?”
“Khụ… khụ.”
Mẹ Hạ ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng chịu tin rằng con gái mình đã thật sự hồi tâm chuyển ý, thậm chí còn phải lòng Ôn Giảo thật rồi. Nhưng… bà vẫn khó khăn thốt lên: “Ôn Giảo đã nói với chúng ta… hủy hôn rồi.”
Sét đánh ngang tai.
Giữa đêm khuya, câu nói ấy khiến sắc mặt Hạ Thời Thời lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào. Nhìn thấy con như vậy, mẹ Hạ bối rối tay chân, luống cuống cả lên.
Bà thật sự không ngờ con bé lại yêu Ôn Giảo đến thế, chỉ mới nghe một câu thôi đã phản ứng dữ dội như vậy.
Giờ thì làm sao đây…
Bà vội vã gọi người đến, vừa nắm tay con gái vừa dỗ dành: “Không sao không sao, cùng lắm thì mẹ liều mặt già, đến nhà họ Ôn một chuyến nữa, nói lại chuyện cưới xin với họ.”
Nước mắt Hạ Thời Thời rơi lã chã, từng giọt từng giọt đau đớn: “Mẹ… là Ôn Giảo chủ động nói ra sao?”
Mẹ Hạ không dám trả lời, sợ con bé khóc dữ hơn nữa.
Nhưng Thời Thời đã hiểu. Nếu là do mẹ cô nói, chắc chắn vừa rồi bà đã phủ nhận ngay rồi.
Vậy nên, đúng là Ôn Giảo đã chủ động yêu cầu hủy hôn.
Một câu ấy, đối với Hạ Thời Thời, chẳng khác nào án tử hình.
Cô sợ điều gì nhất?
Chính là sợ Ôn Giảo cũng trọng sinh rồi. Cô sợ chị ấy nhớ ra tất cả những tổn thương mà cô từng gây ra, sợ chị sẽ thất vọng, rồi không còn yêu cô nữa.
Thời Thời rất sợ, sợ đến mức muốn trốn chạy. Một nửa trong cô cảm thấy mình đáng bị như vậy, vì đã từng làm tổn thương Ôn Giảo quá nhiều. Nhưng nửa còn lại… vẫn khao khát được bên chị thêm một lần nữa.
Nếu thật sự Ôn Giảo đã trọng sinh, thì việc chị ấy muốn hủy bỏ hôn ước… cũng hoàn toàn hợp lý.
Đó là điều mà Hạ Thời Thời tin chắc.
Nhưng nếu không có Ôn Giảo… thì cô trọng sinh còn có ý nghĩa gì nữa?
Thà cứ tiếp tục chìm trong địa ngục, làm một linh hồn lang thang nhìn Ôn Giảo từ xa, còn dễ chịu hơn.
Vậy thì… cô còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Ôn Giảo nữa?
Còn gọi chị ấy là “vợ”...
Còn mơ tưởng đến viễn cảnh hai người kết hôn, cùng nhau sống trọn đời.
Thật là… mỉa mai. Mỉa mai đến nhức nhối!
“Mẹ… tim con như bị ai đó cắt đi một khúc vậy, đau đến không chịu nổi.” Không chỉ đau, mà cả người còn lạnh toát.
Niềm tin duy nhất chống đỡ cô… giờ cũng sụp đổ hoàn toàn.
“Sao lại thành ra thế này chứ…” mẹ Hạ thì thào.
Lúc này, bà thà con gái vùng vằng giận dỗi, làm ầm lên cũng được, như vậy ít ra bà còn biết con đang giận điều gì, rồi nghĩ cách mà dỗ.
Chứ không phải như bây giờ… đau lòng đến mức nước mắt cứ rơi, rơi mãi không ngừng, muốn nói cũng chẳng thốt nổi nên lời.
Tự nhiên lại yêu đến mức này sao?
Mẹ Hạ cũng phải choáng váng.
“Đừng sợ, mẹ gọi điện cho Ôn Giảo ngay!” Bà cuống cuồng lục tìm điện thoại, chỉ mong nhờ Ôn Giảo dỗ dành con gái mình.
Mẹ Hạ nheo mắt: “Không phải con cố tình nói vậy để chọc tức mẹ chứ?”
Thời Thời ra vẻ bị tổn thương sâu sắc: “Sao con lại nỡ lòng nào cố tình chọc giận mẹ được chứ…”
Mẹ Hạ thở dài: “…Chọc cũng không ít lần rồi còn gì.”
Trước kia con bé gào lên phản đối, còn nghi ngờ công ty nhà mình sắp phá sản nên mới gấp gáp kéo cô đi xem mắt, suýt chút nữa làm mẹ Hạ tức đến phát bệnh.
Nhưng vì là đứa con gái yêu quý nhất, bà lại chẳng nỡ giận lâu.
Tưởng đâu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ lại càng lo lắng hơn.
“Rốt cuộc con nghĩ thông được điều gì vậy hả?”
“…”
Hạ Thời Thời rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.
Nói thật lòng… cô không dám.
Thế giới này vốn chỉ là một cuốn tiểu thuyết, mà cô chỉ là người phụ nữ được tạo ra để làm nền cho hạnh phúc của nữ chính. Một vai phụ có kết cục thê thảm.
Nếu bây giờ nói hết sự thật, mẹ sẽ đau lòng đến nhường nào chứ?
Thế nhưng để cô nói dối… Thời Thời lại không thể.
Sự giáo dục nghiêm khắc và tử tế từ nhỏ không cho phép cô nói dối, đặc biệt là trước mặt người thân.
“Con chỉ là… tự nhiên nghĩ thông rồi thôi.” Hạ Thời Thời cúi thấp đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cha mẹ đau khổ tột cùng.
Mẹ Hạ không nhịn được, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt con gái: “Đúng là đồ mít ướt.”
Hạ Thời Thời lí nhí: “Tại con biết thể nào mẹ cũng dỗ con mà…”
“…”
“Mẹ à, mẹ trông có vẻ… còn điều gì muốn nói phải không?”
“Khụ… khụ.”
Mẹ Hạ ho khan hai tiếng, cuối cùng cũng chịu tin rằng con gái mình đã thật sự hồi tâm chuyển ý, thậm chí còn phải lòng Ôn Giảo thật rồi. Nhưng… bà vẫn khó khăn thốt lên: “Ôn Giảo đã nói với chúng ta… hủy hôn rồi.”
Sét đánh ngang tai.
Giữa đêm khuya, câu nói ấy khiến sắc mặt Hạ Thời Thời lập tức trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào. Nhìn thấy con như vậy, mẹ Hạ bối rối tay chân, luống cuống cả lên.
Giờ thì làm sao đây…
Bà vội vã gọi người đến, vừa nắm tay con gái vừa dỗ dành: “Không sao không sao, cùng lắm thì mẹ liều mặt già, đến nhà họ Ôn một chuyến nữa, nói lại chuyện cưới xin với họ.”
Nước mắt Hạ Thời Thời rơi lã chã, từng giọt từng giọt đau đớn: “Mẹ… là Ôn Giảo chủ động nói ra sao?”
Mẹ Hạ không dám trả lời, sợ con bé khóc dữ hơn nữa.
Nhưng Thời Thời đã hiểu. Nếu là do mẹ cô nói, chắc chắn vừa rồi bà đã phủ nhận ngay rồi.
Vậy nên, đúng là Ôn Giảo đã chủ động yêu cầu hủy hôn.
Một câu ấy, đối với Hạ Thời Thời, chẳng khác nào án tử hình.
Cô sợ điều gì nhất?
Chính là sợ Ôn Giảo cũng trọng sinh rồi. Cô sợ chị ấy nhớ ra tất cả những tổn thương mà cô từng gây ra, sợ chị sẽ thất vọng, rồi không còn yêu cô nữa.
Thời Thời rất sợ, sợ đến mức muốn trốn chạy. Một nửa trong cô cảm thấy mình đáng bị như vậy, vì đã từng làm tổn thương Ôn Giảo quá nhiều. Nhưng nửa còn lại… vẫn khao khát được bên chị thêm một lần nữa.
Nếu thật sự Ôn Giảo đã trọng sinh, thì việc chị ấy muốn hủy bỏ hôn ước… cũng hoàn toàn hợp lý.
Đó là điều mà Hạ Thời Thời tin chắc.
Nhưng nếu không có Ôn Giảo… thì cô trọng sinh còn có ý nghĩa gì nữa?
Thà cứ tiếp tục chìm trong địa ngục, làm một linh hồn lang thang nhìn Ôn Giảo từ xa, còn dễ chịu hơn.
Vậy thì… cô còn mặt mũi nào mà xuất hiện trước mặt Ôn Giảo nữa?
Còn gọi chị ấy là “vợ”...
Còn mơ tưởng đến viễn cảnh hai người kết hôn, cùng nhau sống trọn đời.
Thật là… mỉa mai. Mỉa mai đến nhức nhối!
“Mẹ… tim con như bị ai đó cắt đi một khúc vậy, đau đến không chịu nổi.” Không chỉ đau, mà cả người còn lạnh toát.
Niềm tin duy nhất chống đỡ cô… giờ cũng sụp đổ hoàn toàn.
“Sao lại thành ra thế này chứ…” mẹ Hạ thì thào.
Lúc này, bà thà con gái vùng vằng giận dỗi, làm ầm lên cũng được, như vậy ít ra bà còn biết con đang giận điều gì, rồi nghĩ cách mà dỗ.
Chứ không phải như bây giờ… đau lòng đến mức nước mắt cứ rơi, rơi mãi không ngừng, muốn nói cũng chẳng thốt nổi nên lời.
Tự nhiên lại yêu đến mức này sao?
Mẹ Hạ cũng phải choáng váng.
“Đừng sợ, mẹ gọi điện cho Ôn Giảo ngay!” Bà cuống cuồng lục tìm điện thoại, chỉ mong nhờ Ôn Giảo dỗ dành con gái mình.
21
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
