TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Nơi này, là sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Ôn Giảo dựa lưng vào giường, cha mẹ cô lúc nào cũng lo lắng vì mỗi lần có chút tiếng động, cô đều dễ dàng bị đánh thức. Nhưng thực ra… sau mỗi âm thanh bất chợt đó, trong lòng cô đang mong chờ điều gì?

Ôn Giảo khẽ cười khổ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở tin nhắn Hạ Thời Thời vừa gửi.

Là một biểu cảm nhí nhảnh, theo sau là một tin nhắn khác.

Hạ Thời Thời: [Ngày mai em cũng sẽ đến thăm vợ yêu của em nữa nè, nhớ phải ngoan ngoãn chờ em đó, không được nhìn người khác đâu nha~]

Ôn Giảo vội vàng siết chặt điện thoại, trong lòng như có cơn sóng dữ dội cuộn trào.

Em ấy… ngày mai sẽ lại đến.

Ngày mai, em ấy thật sự sẽ lại đến…

“Ta, tá tà ta~”

Hạ Thời Thời vừa líu lo hát vừa tung tăng về nhà, tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai mình có thể mang cả xe đầy quà đến gặp Ôn Giảo, cô liền không giấu nổi sự phấn khích.

Khi cô hăng hái giới thiệu từng món từng món cho Ôn Giảo, không biết chị ấy sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ? Liệu có lúng túng không?

Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy vợ mình đáng yêu quá chừng.

Khiến một mỹ nhân lạnh lùng, lúc nào cũng toát lên vẻ xa cách ấy phải bối rối bất lực, tim cô như đập loạn cả lên vì sung sướиɠ.

“Bố, mẹ!” Vừa bước vào nhà, câu đầu tiên Hạ Thời Thời nói chính là: “Cảm ơn hai người!”

Cảm ơn vì đã chọn cho con một mối hôn sự tốt đến thế. Dù kiếp trước con có hồ đồ thế nào, ba mẹ vẫn luôn kiên trì khuyên con hãy lấy chị ấy.

Hạ Thời Thời rưng rưng xúc động. Đúng là trước đây cô vừa ngu ngốc vừa ương bướng, nhưng quyết định của ba mẹ, đối với cô mà nói, thật sự quá đúng đắn.

Một mối nhân duyên tốt đẹp đến mức khó tìm trên đời, cô thậm chí còn cảm thấy tương lai mình sẽ hạnh phúc hơn cả ba mẹ.

Công ơn của ba mẹ, Hạ Thời Thời biết mình chẳng có cách nào báo đáp hết được.

Cô chỉ có thể làm nũng một chút, rồi mở lời: “Bố mẹ quản lý công ty chắc vất vả lắm nhỉ? Có gì cần thì cứ giao cho con làm đi, con cũng đến lúc nên góp chút sức cho gia đình mình rồi!”

Mẹ Hạ dịu dàng nhìn cô, giọng đầy cưng chiều: “Con lo cái gì chứ, bố với mẹ còn trẻ lắm mà. Hơn nữa…” Bà chợt ngập ngừng.

Hạ Thời Thời lập tức nói tiếp: “Con biết là chị Giảo đã giúp công ty mình rất nhiều, giỏi hơn con gấp bao nhiêu lần, nhưng con không thể vì vậy mà bỏ cuộc được.”

Cô thật sự muốn học hành nghiêm túc, cố gắng trưởng thành, để có thể đuổi kịp bước chân của Ôn Giảo, người luôn tỏa sáng một cách trầm lặng nhưng mạnh mẽ.

Mẹ Hạ định nói gì đó nhưng lại ngậm lại, lưỡng lự không biết có nên thổ lộ ra hay không.

"Mẹ, sao vậy ạ?" Hạ Thời Thời dịu dàng cất tiếng, giọng ngọt ngào như mật, khi thấy mẹ mình im lặng hơi lâu.

"Nếu mẹ không muốn con đến công ty cũng có thể nói thẳng mà, con đâu có giận mẹ đâu. Ai mà chẳng biết mẹ thương con nhất chứ."

Cô quấn lấy mẹ làm nũng, tất cả đều nằm trong dự tính của cô từ trước.

Cho dù công ty gia đình không đồng ý cho cô đi thực tập, cô cũng có thể tự đi tìm chỗ khác. Dù có thua kém Ôn Giảo, thì xuất phát điểm của cô vẫn hơn rất nhiều người rồi.

Khi đó cô sẽ cố gắng học hỏi, làm việc hết sức mình, cô không thể để Giảo Giảo thất vọng.

"Con gái à..." Mẹ Hạ từ nhỏ đã luôn cưng chiều Hạ Thời Thời hết mực.

Lúc nào cũng sợ con bị thương, dù chỉ là một vết trầy nhỏ.

Bất kể Thời Thời muốn gì, bà đều cố gắng đáp ứng. Dù trước đây bà và chồng rất muốn gả Thời Thời cho Ôn Giảo, nhưng khi thấy con gái vừa khóc vừa làm ầm lên nói không chịu lấy, thậm chí còn dọa tuyệt thực, bà đã bắt đầu hối hận.

Bà từng gọi điện nói chuyện này với Ôn Giảo, hay là hủy tiệc đính hôn đi.

Bà và chồng vốn nghĩ, khi Thời Thời biết chuyện này, con bé nhất định sẽ vui mừng.

Nhìn phản ứng hiện tại của Thời Thời, mẹ Hạ thật sự không thể đoán nổi con bé đang nghĩ gì nữa.

Sáng sớm vừa ngủ dậy đã chạy đi tìm bà xin số điện thoại của Ôn Giảo, bà cứ tưởng Thời Thời muốn chủ động nói với Ôn Giảo chuyện hủy hôn.

Trong lòng còn nghĩ, để Ôn Giảo ra mặt nói lời chia tay có khi lại khiến Thời Thời dễ chấp nhận hơn.

Kết quả, Thời Thời về nhà vẫn y như hôm qua, miệng cứ ríu rít không ngừng: “Giảo Giảo thật tuyệt, con thích chị ấy lắm.”

Thậm chí còn mua một đống quần áo không phải phong cách thường ngày của mình. Mãi đến khi Thời Thời về nhà, mẹ Hạ mới biết, thì ra mấy bộ đó là cô định mua tặng cho Ôn Giảo.

Cứ tưởng con gái bắt đầu hiểu chuyện, muốn mua quà tặng mẹ…

“Con thật sự có cảm giác gì với Ôn Giảo vậy?”

Ánh mắt mẹ Hạ tràn đầy lo lắng.

Giờ bà lại mong con bé thốt ra một câu: “Con không thích chị ấy.”

23

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.