0 chữ
Chương 24
Chương 24
Ôn Giảo giữa đôi lông mày vẫn lạnh nhạt, giọng nói thản nhiên: “Nói đi.”
Bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng như dây đàn, thậm chí còn xen lẫn một chút hy vọng mơ hồ.
“Phiền chết đi được, ước gì tất cả những người có mặt trong tiệc đính hôn đều chết quách đi cho rồi…” Trợ lý khó xử thuật lại, nhưng thật ra còn cố tình lược bớt vài câu, đặc biệt là những lời oán trách nhắm thẳng vào Ôn Giảo, chỉ chọn câu này để nói lại một cách ngắn gọn.
Ôn Giảo khẽ cười khổ.
Quả thật không có gì bất ngờ. Những gì trợ lý không nói ra, Ôn Giảo cũng có thể đoán được đại khái.
Chắc chắn là đang mắng chửi Ôn Giảo thậm tệ, kiểu như “sao một người bình thường như vậy lại có thể thích cô ta được chứ?”, rồi kéo theo một tràng giận dữ không dứt.
Phải rồi, Hạ Thời Thời thật sự rất không muốn kết hôn với cô.
Sau khi đưa ra quyết định đó, Ôn Giảo cũng thường xuyên cảm thấy hối hận. Cô thật sự không có đủ lý do chính đáng để giữ một cô gái nhỏ ở bên mình.
Là do cô quá vội vàng. Khi nhìn thấy Hạ Thời Thời mỉm cười với một chàng trai khác, cô đã lo sợ… lo rằng trong khoảng thời gian có hạn này, mình sẽ không kịp theo đuổi Hạ Thời Thời một cách đàng hoàng.
Thế nên mới nghĩ ra cách này.
Cưới nhau rồi, Hạ Thời Thời sẽ chuyển về nhà họ Ôn. Dù có không thích cô, thì ít nhất cũng sẽ ở ngay trước mắt cô mỗi ngày.
Cô chỉ muốn được nhìn thấy em ấy nhiều hơn một chút, để những ngày cuối cùng ấy đều tràn đầy hình bóng của Hạ Thời Thời.
“Tự mình chuốc lấy.” Ôn Giảo siết chặt bàn tay trái của mình, đôi mắt đen nhánh dần trở nên sâu thẳm. Hạ Thời Thời ghét cô đến thế, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy.
“À…” Trợ lý đứng bên cạnh lúng túng, không biết nên nói gì thêm.
Cấp trên của anh ta đúng là có sức khỏe không tốt, nhưng chưa bao giờ anh thấy Ôn Giảo yếu ớt như bây giờ.
Chuyện này liên quan đến Hạ Thời Thời, nên trợ lý cũng không tiện nói nhiều.
Ôn Giảo lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vòng dây cao su quấn nơi cổ tay. Chuyện hủy hôn, cô mới chỉ nói qua với bố mẹ của Hạ Thời Thời, dự định đợi khi mọi thứ lắng xuống rồi mới từ từ để tin tức lan ra.
Như vậy có thể giảm thiểu ảnh hưởng đến Hạ Thời Thời xuống mức thấp nhất. Đó xem như là lần tỉnh ngộ cuối cùng của Ôn Giảo.
Sau này, cô chỉ cần lặng lẽ đứng trong bóng tối mà dõi theo em ấy là được rồi. Như vậy mới là thứ cô có thể sở hữu.
Chỉ là… dù cô chỉ nói với bố mẹ Hạ Thời Thời, thì họ lẽ ra cũng nên nói lại cho con gái mình chứ.
Vậy tại sao Hạ Thời Thời còn chủ động chạy đến tìm cô? Chẳng phải đây là chuyện mà em ấy đã suy nghĩ rất lâu rồi sao?
Rõ ràng như những gì em viết trên mạng xã hội, sự phản kháng với tiệc đính hôn đã mãnh liệt đến mức chỉ muốn mọi người đều biến mất, vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Và vì sao… rõ ràng đã quyết tâm rồi, nhưng khi nhìn thấy Hạ Thời Thời, Ôn Giảo lại chẳng thể thốt nên lời, chỉ muốn em ấy ở lại lâu hơn một chút.
Thật là… lòng tham không đáy.
Điện thoại lại vang lên một tin nhắn nữa, trợ lý vẫn đứng yên tại chỗ, không dám rời đi nếu Ôn Giảo chưa mở miệng.
Anh ta run run giơ điện thoại nhắc nhở: “Hình như là tin nhắn của Hạ tiểu thư gửi cho cô.”
Chiếc điện thoại của Ôn Giảo từ trước đến nay vốn rất ít khi đổ chuông.
Cô không thích ra ngoài, có việc gì trong nhà cũng đều nhờ quản gia xử lý, hoặc để Trịnh Hà đến gặp và báo lại, vừa hay còn có thể tiện kiểm tra tình trạng sức khỏe của Ôn Giảo thêm một lần.
Nói như vậy nghe cũng có phần đáng thương — sống trong tầm mắt của người khác, nhưng lại hiếm khi có ai thực sự chủ động bước đến gần cô.
Nghe thấy lời của trợ lý, Ôn Giảo cố gắng hết sức để đè nén ý định muốn mở tin nhắn ra xem.
Không được xem, tuyệt đối không được xem.
Nếu xem rồi, cô sẽ hối hận. Sẽ không kiềm lòng nổi mà lại muốn giữ lấy Hạ Thời Thời một lần nữa. Rõ ràng cô đã phải gom hết can đảm mới có thể mở lời với bố mẹ em ấy về chuyện hủy hôn.
Nếu giờ phút này lại làm tất cả công cốc, thì sẽ thật quá mức thê thảm và mất mặt.
“…” Trợ lý đứng đơ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên làm gì. Trong đầu anh ta bắt đầu điên cuồng lục lọi xem có chuyện công việc nào có thể mang ra báo cáo để đổi chủ đề, cứu vãn không khí nặng nề lúc này.
Cuối cùng, Ôn Giảo cũng khẽ đưa tay ra hiệu cho anh rời đi.
Trợ lý được cho về đúng giờ tan làm, vậy mà vẫn có chút tiếc nuối, vì thật ra anh ta vừa mới nghĩ ra một chuyện công việc quan trọng cần báo lại.
Được rồi, về nhà thôi.
Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh tuyệt đối. Khi cánh cửa khép lại, cả không gian như bị cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài - không một tiếng động, không một hơi thở thừa.
Bề ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng như dây đàn, thậm chí còn xen lẫn một chút hy vọng mơ hồ.
“Phiền chết đi được, ước gì tất cả những người có mặt trong tiệc đính hôn đều chết quách đi cho rồi…” Trợ lý khó xử thuật lại, nhưng thật ra còn cố tình lược bớt vài câu, đặc biệt là những lời oán trách nhắm thẳng vào Ôn Giảo, chỉ chọn câu này để nói lại một cách ngắn gọn.
Ôn Giảo khẽ cười khổ.
Quả thật không có gì bất ngờ. Những gì trợ lý không nói ra, Ôn Giảo cũng có thể đoán được đại khái.
Chắc chắn là đang mắng chửi Ôn Giảo thậm tệ, kiểu như “sao một người bình thường như vậy lại có thể thích cô ta được chứ?”, rồi kéo theo một tràng giận dữ không dứt.
Sau khi đưa ra quyết định đó, Ôn Giảo cũng thường xuyên cảm thấy hối hận. Cô thật sự không có đủ lý do chính đáng để giữ một cô gái nhỏ ở bên mình.
Là do cô quá vội vàng. Khi nhìn thấy Hạ Thời Thời mỉm cười với một chàng trai khác, cô đã lo sợ… lo rằng trong khoảng thời gian có hạn này, mình sẽ không kịp theo đuổi Hạ Thời Thời một cách đàng hoàng.
Thế nên mới nghĩ ra cách này.
Cưới nhau rồi, Hạ Thời Thời sẽ chuyển về nhà họ Ôn. Dù có không thích cô, thì ít nhất cũng sẽ ở ngay trước mắt cô mỗi ngày.
Cô chỉ muốn được nhìn thấy em ấy nhiều hơn một chút, để những ngày cuối cùng ấy đều tràn đầy hình bóng của Hạ Thời Thời.
“Tự mình chuốc lấy.” Ôn Giảo siết chặt bàn tay trái của mình, đôi mắt đen nhánh dần trở nên sâu thẳm. Hạ Thời Thời ghét cô đến thế, tất cả đều là do cô tự chuốc lấy.
Cấp trên của anh ta đúng là có sức khỏe không tốt, nhưng chưa bao giờ anh thấy Ôn Giảo yếu ớt như bây giờ.
Chuyện này liên quan đến Hạ Thời Thời, nên trợ lý cũng không tiện nói nhiều.
Ôn Giảo lặng lẽ nhìn chằm chằm vào vòng dây cao su quấn nơi cổ tay. Chuyện hủy hôn, cô mới chỉ nói qua với bố mẹ của Hạ Thời Thời, dự định đợi khi mọi thứ lắng xuống rồi mới từ từ để tin tức lan ra.
Như vậy có thể giảm thiểu ảnh hưởng đến Hạ Thời Thời xuống mức thấp nhất. Đó xem như là lần tỉnh ngộ cuối cùng của Ôn Giảo.
Sau này, cô chỉ cần lặng lẽ đứng trong bóng tối mà dõi theo em ấy là được rồi. Như vậy mới là thứ cô có thể sở hữu.
Chỉ là… dù cô chỉ nói với bố mẹ Hạ Thời Thời, thì họ lẽ ra cũng nên nói lại cho con gái mình chứ.
Rõ ràng như những gì em viết trên mạng xã hội, sự phản kháng với tiệc đính hôn đã mãnh liệt đến mức chỉ muốn mọi người đều biến mất, vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Và vì sao… rõ ràng đã quyết tâm rồi, nhưng khi nhìn thấy Hạ Thời Thời, Ôn Giảo lại chẳng thể thốt nên lời, chỉ muốn em ấy ở lại lâu hơn một chút.
Thật là… lòng tham không đáy.
Điện thoại lại vang lên một tin nhắn nữa, trợ lý vẫn đứng yên tại chỗ, không dám rời đi nếu Ôn Giảo chưa mở miệng.
Anh ta run run giơ điện thoại nhắc nhở: “Hình như là tin nhắn của Hạ tiểu thư gửi cho cô.”
Chiếc điện thoại của Ôn Giảo từ trước đến nay vốn rất ít khi đổ chuông.
Cô không thích ra ngoài, có việc gì trong nhà cũng đều nhờ quản gia xử lý, hoặc để Trịnh Hà đến gặp và báo lại, vừa hay còn có thể tiện kiểm tra tình trạng sức khỏe của Ôn Giảo thêm một lần.
Nói như vậy nghe cũng có phần đáng thương — sống trong tầm mắt của người khác, nhưng lại hiếm khi có ai thực sự chủ động bước đến gần cô.
Nghe thấy lời của trợ lý, Ôn Giảo cố gắng hết sức để đè nén ý định muốn mở tin nhắn ra xem.
Không được xem, tuyệt đối không được xem.
Nếu xem rồi, cô sẽ hối hận. Sẽ không kiềm lòng nổi mà lại muốn giữ lấy Hạ Thời Thời một lần nữa. Rõ ràng cô đã phải gom hết can đảm mới có thể mở lời với bố mẹ em ấy về chuyện hủy hôn.
Nếu giờ phút này lại làm tất cả công cốc, thì sẽ thật quá mức thê thảm và mất mặt.
“…” Trợ lý đứng đơ tại chỗ, hoàn toàn không biết nên làm gì. Trong đầu anh ta bắt đầu điên cuồng lục lọi xem có chuyện công việc nào có thể mang ra báo cáo để đổi chủ đề, cứu vãn không khí nặng nề lúc này.
Cuối cùng, Ôn Giảo cũng khẽ đưa tay ra hiệu cho anh rời đi.
Trợ lý được cho về đúng giờ tan làm, vậy mà vẫn có chút tiếc nuối, vì thật ra anh ta vừa mới nghĩ ra một chuyện công việc quan trọng cần báo lại.
Được rồi, về nhà thôi.
Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh tuyệt đối. Khi cánh cửa khép lại, cả không gian như bị cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài - không một tiếng động, không một hơi thở thừa.
20
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
