0 chữ
Chương 9
Chương 9
"Vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với tôi như vậy." Giang Dạ rút một chiếc cà vạt mới, thắt cho mình: "Lẽ nào... Em sợ yêu tôi?"
Tô Thành bật cười, sao lại có người tự luyến một cách trắng trợn, trơ trẽn mà vẫn thanh cao thoát tục đến vậy?
Anh là ông chủ lớn vừa có tiền vừa có nhan sắc, muốn chơi với ai mà chẳng được, hà tất phải dày vò một diễn viên quèn tuyến 18 cần cù chăm chỉ bình thường như tôi?
Anh đẹp trai à, tỉnh lại đi, chỉ có ảnh đế hàng đầu mới xứng với anh thôi, mà giữa tôi và họ, cách nhau một khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới!
"Hừ!" Tô Thành hếch mũi đầy ngạo nghễ: "Tiếc quá, tôi chẳng có chút hứng thú nào với anh cả. Bây giờ không có, sau này càng không!"
"Thật sao? Hay là chúng ta đánh cược một ván?" Giang Dạ chỉnh lại cà vạt, cúi xuống nhìn cậu: "Cược trong vòng ba năm, em có yêu tôi hay không."
Tìm kiếm góc khuất, lạnh lùng, cô đơn, tiêu điều thảm thiết.
Gặp phải kẻ biếи ŧɦái, khó mà yên ổn.
"Vô vị!" Tô Thành vẫn ngồi trên giường, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng.
"Sao, sợ rồi à?" Giang Dạ cong môi nhìn cậu.
Tô Thành hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình: “Anh là một ông chủ lớn có tiền, không có việc gì lại đi chơi trò trẻ con này với tôi, có ý nghĩa không?"
"Trước đây thì thấy khá vô nghĩa." Giang Dạ tiến lại gần mép giường, hai tay chống lên thành giường, ghé sát cậu, khóe miệng giữ một độ cong hoàn hảo: "Nhưng hôm nay tôi đổi ý rồi."
Hai người ở rất gần nhau, gần đến mức Tô Thành có thể đếm được từng sợi lông mi của đối phương. Hương gỗ thông trên người người đàn ông theo làn gió nhẹ buổi sớm mai thổi qua cửa sổ, tràn vào khoang mũi Tô Thành, khiến cậu thoáng chốc ngẩn ngơ.
"Thế nào, dám cược không?" Đầu ngón tay Giang Dạ vô tình hữu ý chạm vào mu bàn tay cậu.
Cảm giác bị đối phương nắm thế chủ động khiến lòng Tô Thành nhộn nhạo, cậu nghiến răng, đối diện trực tiếp: "Cược thì cược, ai sợ ai!"
Tôi, Tô Thành, thanh tâm quả dục hai mươi ba năm, nhịn thêm ba năm nữa thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một người đàn ông, tôi còn không tin mình lại thua anh!
Nói xong, Tô Thành liếc nhìn chiếc áo nhăn nhúm trên người, cũng chẳng khách sáo, vươn tay kéo thẳng ra.
Áo vừa cởi được một nửa, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Phía trước, Giang Dạ mặc vest giày da chỉnh tề, thân hình cao lớn dựa hờ vào khung cửa, đang nhìn cậu với vẻ mặt như cười như không.
Tô Thành bật cười, sao lại có người tự luyến một cách trắng trợn, trơ trẽn mà vẫn thanh cao thoát tục đến vậy?
Anh là ông chủ lớn vừa có tiền vừa có nhan sắc, muốn chơi với ai mà chẳng được, hà tất phải dày vò một diễn viên quèn tuyến 18 cần cù chăm chỉ bình thường như tôi?
Anh đẹp trai à, tỉnh lại đi, chỉ có ảnh đế hàng đầu mới xứng với anh thôi, mà giữa tôi và họ, cách nhau một khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới!
"Hừ!" Tô Thành hếch mũi đầy ngạo nghễ: "Tiếc quá, tôi chẳng có chút hứng thú nào với anh cả. Bây giờ không có, sau này càng không!"
"Thật sao? Hay là chúng ta đánh cược một ván?" Giang Dạ chỉnh lại cà vạt, cúi xuống nhìn cậu: "Cược trong vòng ba năm, em có yêu tôi hay không."
Gặp phải kẻ biếи ŧɦái, khó mà yên ổn.
"Vô vị!" Tô Thành vẫn ngồi trên giường, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng.
"Sao, sợ rồi à?" Giang Dạ cong môi nhìn cậu.
Tô Thành hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn tâm tình: “Anh là một ông chủ lớn có tiền, không có việc gì lại đi chơi trò trẻ con này với tôi, có ý nghĩa không?"
"Trước đây thì thấy khá vô nghĩa." Giang Dạ tiến lại gần mép giường, hai tay chống lên thành giường, ghé sát cậu, khóe miệng giữ một độ cong hoàn hảo: "Nhưng hôm nay tôi đổi ý rồi."
Hai người ở rất gần nhau, gần đến mức Tô Thành có thể đếm được từng sợi lông mi của đối phương. Hương gỗ thông trên người người đàn ông theo làn gió nhẹ buổi sớm mai thổi qua cửa sổ, tràn vào khoang mũi Tô Thành, khiến cậu thoáng chốc ngẩn ngơ.
Cảm giác bị đối phương nắm thế chủ động khiến lòng Tô Thành nhộn nhạo, cậu nghiến răng, đối diện trực tiếp: "Cược thì cược, ai sợ ai!"
Tôi, Tô Thành, thanh tâm quả dục hai mươi ba năm, nhịn thêm ba năm nữa thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một người đàn ông, tôi còn không tin mình lại thua anh!
Nói xong, Tô Thành liếc nhìn chiếc áo nhăn nhúm trên người, cũng chẳng khách sáo, vươn tay kéo thẳng ra.
Áo vừa cởi được một nửa, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Phía trước, Giang Dạ mặc vest giày da chỉnh tề, thân hình cao lớn dựa hờ vào khung cửa, đang nhìn cậu với vẻ mặt như cười như không.
2
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
