TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Tô Thành hít một hơi, nhịp tim đập không kiểm soát, cậu vội vàng tránh ánh mắt anh.

Giang Dạ chống cằm, ép Tô Thành nhìn mình: "Sao, rung động rồi à?"

"Sao có thể." Tô Thành quay đầu đi, hất tay Giang Dạ ra.

Giang Dạ khẽ búng tay lên gò má nóng bừng của cậu: "Vậy mặt em đỏ lên làm gì?"

"Tự dưng thấy hơi nóng thôi." Vừa nói, Tô Thành vừa quạt quạt cho mình: "Với lại, anh đừng có tự luyến, tôi chẳng hứng thú gì với anh đâu."

"Ồ? Tối qua em đâu có nói thế." Giang Dạ cười đầy ẩn ý.

"Tôi uống nhiều quá đầu óc không tỉnh táo dễ nói bậy, xin lỗi anh trước." Nhịp tim của Tô Thành dần ổn định lại: "Rốt cuộc phải làm thế nào mới ly hôn được?"

Giang Dạ ngồi dậy xuống giường, lấy ra một xấp văn kiện từ ngăn kéo đầu giường, đưa cho Tô Thành: "Trong vòng ba năm là không thể nào."

Tô Thành mở văn kiện ra, đó là một bản thỏa thuận trước hôn nhân, Giang Dạ đưa ra những điều kiện rất hậu hĩnh cho cuộc hôn nhân này, nhưng những điều đó đối với Tô Thành mà nói đều không quan trọng.

Điều đáng chú ý nhất chỉ có điều khoản cuối cùng.

Kể từ khi hai người chính thức trở thành vợ chồng, trong vòng ba năm, cả hai bên đều không được đơn phương đề nghị ly hôn.

Phía dưới là chữ ký rõ ràng của cậu, Tô Thành nhận ra, đúng là nét chữ của mình.

Tô Thành xoa trán, vẻ mặt chán chường: "Sao anh lại vội vàng kết hôn như vậy? Lại còn nhất định phải chọn tôi?"

"Tôi cần một thân phận đã kết hôn để củng cố địa vị xã hội." Giang Dạ dừng một chút: "Mà em vừa hay phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi."

Tô Thành nhếch mép, liếc xéo đối phương.

Anh giỏi, anh được, anh có lý nhất, tôi kém cỏi, tôi yếu đuối, tôi không bằng anh.

Giang Dạ đi đến tủ quần áo, quay lưng về phía cậu cởi chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, để lộ tấm lưng trần, lấy một chiếc áo sơ mi mới từ trong tủ thay vào. Anh chỉnh lại quần áo, cài cúc áo.

Cổ tay đối phương bị vệt hằn của dây trói. Vết máu còn sót lại, dưới lớp áo sơ mi trắng càng thêm chói mắt.

Nhưng Tô Thành hoàn toàn không nhớ tối qua đã làm gì, càng không rõ tại sao mình lại trói tay Giang Dạ.

"Sao thế, người đòi kết hôn lúc đầu là em mà." Giang Dạ thay xong quần áo, lại lấy một chiếc áo khoác thường ngày sạch sẽ đưa cho cậu: "Sao? Nhanh vậy đã hối hận rồi?"

"Đúng vậy, hối hận rồi." Tô Thành thuận tay nhận lấy quần áo: "Bây giờ tôi chỉ muốn ly hôn thôi."

2

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.