0 chữ
Chương 7
Chương 7
Tô Thành thót tim, bật mạnh dậy: "Anh... anh là..."
Tô Thành cố gắng nhớ lại khuôn mặt của đối phương.
Cuối cùng, nó trùng khớp với người tên Giang Dạ trên giấy chứng nhận kết hôn.
Tô Thành hoảng hốt nhìn quanh, đây không phải nhà cậu.
Vậy thì... là nhà của Giang Dạ?
Giang Dạ này đưa cậu về nhà? Bây giờ quần áo xộc xệch, trên tay còn quấn cà vạt?
Đây rốt cuộc là loại biếи ŧɦái gì vậy?
Đã nói là lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe cơ mà!
Mình không chỉ uống rượu mà còn lái xe?
Trời ơi đất hỡi, ai đó nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã lái "xe chay" hay là "siêu xe" vậy! Đã nói xã hội hài hòa cơ mà?
Tô Thành vội vàng quấn mình trong chăn, hoảng hốt nhìn Giang Dạ: "Anh... anh lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?" Lại liếc nhìn cổ tay bị trói của anh: "Anh còn chơi trò trói buộc nữa?"
"Là em trói." Giọng Giang Dạ vẫn còn khàn khàn của người mới ngủ dậy.
"Tôi không tin, tôi muốn báo cảnh sát." Nói rồi, Tô Thành cuống cuồng tìm điện thoại trên giường.
Giang Dạ không đáp lời, ngồi dậy đưa tay ra trước mặt cậu, giọng bình tĩnh: "Trước khi báo cảnh sát, cởi trói cho tôi trước đã."
"Hả?" Tô Thành há hốc miệng, vẻ mặt ngơ ngác.
"Em trói chặt quá tôi không cởi được." Giang Dạ khẽ nhíu mày.
Tô Thành không mấy tình nguyện nhưng vẫn lặng lẽ đưa tay ra, mất một lúc lâu mới cởi được hoàn toàn.
Nhìn vết hằn đỏ không sâu không cạn trên cổ tay Giang Dạ, quả thật không giống như tự mình có thể trói được. Tai Tô Thành nóng bừng, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
Giang Dạ nhìn cậu, cong môi trêu chọc: "Sao không báo cảnh sát nữa?"
"Hả? Tôi..." Tô Thành nắm chặt góc chăn, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
Giang Dạ cụp mắt đơn giản cử động cổ tay: "Nhưng tôi phải nhắc nhở em, với tư cách là chồng hợp pháp của em, có lẽ cảnh sát sẽ không quản chuyện này đâu."
Sống lưng Tô Thành lạnh toát.
Mẹ kiếp! Sao mình lại quên mất chuyện này.
Trời xanh xanh, đồng hoang hoang, tự mình tìm đường chết chẳng ai giúp!
Tô Thành ơi là Tô Thành, ba mẹ khổ cực nuôi mày lớn thế này, mày học gì không học, tại sao cứ phải học đòi tìm đường chết?
Buông dao đồ tể, lập địa thành Phật.
Kiếp sau làm người lương thiện, chăn ngựa bổ củi, du ngoạn thế giới.
Hướng ra biển lớn, xuân về hoa nở.
"Tôi muốn ly hôn." Tô Thành hoàn hồn, giọng điệu kiên định.
"Không thể nào." Giang Dạ nhìn cậu, vô cùng quả quyết.
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Giang Dạ đột nhiên đứng dậy tiến sát lại gần cậu, hơi thở ấm áp mang theo hương gỗ thông tràn vào vành tai: "Tôi muốn cua em."
Tô Thành cố gắng nhớ lại khuôn mặt của đối phương.
Cuối cùng, nó trùng khớp với người tên Giang Dạ trên giấy chứng nhận kết hôn.
Tô Thành hoảng hốt nhìn quanh, đây không phải nhà cậu.
Vậy thì... là nhà của Giang Dạ?
Giang Dạ này đưa cậu về nhà? Bây giờ quần áo xộc xệch, trên tay còn quấn cà vạt?
Đây rốt cuộc là loại biếи ŧɦái gì vậy?
Đã nói là lái xe không uống rượu, uống rượu không lái xe cơ mà!
Mình không chỉ uống rượu mà còn lái xe?
Trời ơi đất hỡi, ai đó nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã lái "xe chay" hay là "siêu xe" vậy! Đã nói xã hội hài hòa cơ mà?
Tô Thành vội vàng quấn mình trong chăn, hoảng hốt nhìn Giang Dạ: "Anh... anh lại dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?" Lại liếc nhìn cổ tay bị trói của anh: "Anh còn chơi trò trói buộc nữa?"
"Tôi không tin, tôi muốn báo cảnh sát." Nói rồi, Tô Thành cuống cuồng tìm điện thoại trên giường.
Giang Dạ không đáp lời, ngồi dậy đưa tay ra trước mặt cậu, giọng bình tĩnh: "Trước khi báo cảnh sát, cởi trói cho tôi trước đã."
"Hả?" Tô Thành há hốc miệng, vẻ mặt ngơ ngác.
"Em trói chặt quá tôi không cởi được." Giang Dạ khẽ nhíu mày.
Tô Thành không mấy tình nguyện nhưng vẫn lặng lẽ đưa tay ra, mất một lúc lâu mới cởi được hoàn toàn.
Nhìn vết hằn đỏ không sâu không cạn trên cổ tay Giang Dạ, quả thật không giống như tự mình có thể trói được. Tai Tô Thành nóng bừng, cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.
Giang Dạ nhìn cậu, cong môi trêu chọc: "Sao không báo cảnh sát nữa?"
"Hả? Tôi..." Tô Thành nắm chặt góc chăn, lời nói mắc kẹt trong cổ họng.
Sống lưng Tô Thành lạnh toát.
Mẹ kiếp! Sao mình lại quên mất chuyện này.
Trời xanh xanh, đồng hoang hoang, tự mình tìm đường chết chẳng ai giúp!
Tô Thành ơi là Tô Thành, ba mẹ khổ cực nuôi mày lớn thế này, mày học gì không học, tại sao cứ phải học đòi tìm đường chết?
Buông dao đồ tể, lập địa thành Phật.
Kiếp sau làm người lương thiện, chăn ngựa bổ củi, du ngoạn thế giới.
Hướng ra biển lớn, xuân về hoa nở.
"Tôi muốn ly hôn." Tô Thành hoàn hồn, giọng điệu kiên định.
"Không thể nào." Giang Dạ nhìn cậu, vô cùng quả quyết.
"Tại sao?"
"Bởi vì..." Giang Dạ đột nhiên đứng dậy tiến sát lại gần cậu, hơi thở ấm áp mang theo hương gỗ thông tràn vào vành tai: "Tôi muốn cua em."
3
0
4 tuần trước
16 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
