0 chữ
Chương 49
Chương 49: Hắn cũng có thể săn sóc như thế cơ mà?
“Là trước kia sư tôn chủ động đề nghị. Linh Trác Tông lấy thực lực làm trọng, sư đệ vốn không có danh tiếng tốt trong đệ tử nội môn, thắng được là tốt rồi, nhưng sư tôn lại công khai thiên vị hắn, e rằng sẽ bị người khác bàn tán.”
“Nói sư tôn thương nhị đồ đệ mà không thương Linh Trác Tông.”
Yến Kiều thở dài trong lòng, lời của Mạnh Thanh Từ thật giỏi đánh tráo khái niệm, biến chuyện hôm nay thành một vấn đề lớn, nếu là người dễ dao động thì có lẽ đã bị lung lay rồi.
Nàng càng thêm chắc chắn rằng Mạnh Thanh Từ đã phát hiện điều bất thường, hôm nay chính là đang âm thầm thử dò xét.
Là một cuộc thử thách vượt quyền.
“Ai nói vậy?” Yến Kiều không mắc bẫy: “Lôi đến Hình Luật đường, đánh cho mấy roi.”
“Sư tôn yên tâm, Thanh Từ đã xử lý xong.” Mạnh Thanh Từ khẽ cúi mắt, giọng mang theo chút đáng thương: “Chỉ là miệng ở trên người khác, hôm nay có người nói, ngày mai cũng sẽ có, không bao giờ dứt.”
“Thanh Từ cũng nghĩ vậy sao?” Yến Kiều hỏi ngược lại.
“Hôm nay nhị đồ đệ tới, sư tôn không quan tâm đến thương thế của ta.”
Mạnh Thanh Từ không hiểu vì sao bản thân lại để tâm đến chuyện nhỏ này như vậy, rõ ràng là hắn đã sai người báo tin cho Yến Kiều, hắn chỉ muốn ngầm nhắc nhở rằng hắn đang tức giận, nếu không muốn bị hắn gϊếŧ thì hãy mang thuốc tới cho hắn.
Hắn đợi rất lâu, chỉ nhận được câu “tự bôi thuốc lấy” từ Yến Kiều.
Mạnh Thanh Từ không hiểu, rõ ràng hôm trước còn nói sẽ mãi mãi tin tưởng hắn, hôm qua còn rơi lệ vì vết thương của hắn, vậy mà hôm nay vừa gặp Giang Dư An, nàng liền lạnh nhạt với hắn.
Hắn phẫn nộ, xấu hổ đến mức từng nghĩ đến việc gϊếŧ nàng, nhưng nhiều hơn hết là hoang mang, rốt cuộc vì sao nàng lại bị Giang Dư An thu hút?
Chỉ vì Giang Dư An giỏi làm màu hơn hắn thôi sao?
Hắn cũng có thể săn sóc như thế cơ mà?
Mạnh Thanh Từ không hiểu, hắn bốc đồng xông vào phòng của Yến Kiều chỉ để đòi một lời giải thích.
“Hiện giờ Thanh Từ cảm thấy thế nào?” Yến Kiều thuận thế hỏi.
Lúc này mới hỏi, chẳng có chút thành ý nào cả.
Mạnh Thanh Từ âm thầm oán thán trong lòng, nhưng miệng vẫn đáp: “Không rõ có phải bị ma khí ảnh hưởng hay không mà vết thương mãi vẫn chưa lành.”
Nói xong, hắn lại lơ đãng thêm một câu: “Đau lắm.”
Yến Kiều đứng dậy, lấy từ trong hòm thuốc ra một lọ cao dược: “Đây là thuốc trị thương ta nhờ trưởng lão Vạn Y Cốc tìm giúp, sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.”
“Nói sư tôn thương nhị đồ đệ mà không thương Linh Trác Tông.”
Yến Kiều thở dài trong lòng, lời của Mạnh Thanh Từ thật giỏi đánh tráo khái niệm, biến chuyện hôm nay thành một vấn đề lớn, nếu là người dễ dao động thì có lẽ đã bị lung lay rồi.
Nàng càng thêm chắc chắn rằng Mạnh Thanh Từ đã phát hiện điều bất thường, hôm nay chính là đang âm thầm thử dò xét.
Là một cuộc thử thách vượt quyền.
“Ai nói vậy?” Yến Kiều không mắc bẫy: “Lôi đến Hình Luật đường, đánh cho mấy roi.”
“Sư tôn yên tâm, Thanh Từ đã xử lý xong.” Mạnh Thanh Từ khẽ cúi mắt, giọng mang theo chút đáng thương: “Chỉ là miệng ở trên người khác, hôm nay có người nói, ngày mai cũng sẽ có, không bao giờ dứt.”
“Hôm nay nhị đồ đệ tới, sư tôn không quan tâm đến thương thế của ta.”
Mạnh Thanh Từ không hiểu vì sao bản thân lại để tâm đến chuyện nhỏ này như vậy, rõ ràng là hắn đã sai người báo tin cho Yến Kiều, hắn chỉ muốn ngầm nhắc nhở rằng hắn đang tức giận, nếu không muốn bị hắn gϊếŧ thì hãy mang thuốc tới cho hắn.
Hắn đợi rất lâu, chỉ nhận được câu “tự bôi thuốc lấy” từ Yến Kiều.
Mạnh Thanh Từ không hiểu, rõ ràng hôm trước còn nói sẽ mãi mãi tin tưởng hắn, hôm qua còn rơi lệ vì vết thương của hắn, vậy mà hôm nay vừa gặp Giang Dư An, nàng liền lạnh nhạt với hắn.
Hắn phẫn nộ, xấu hổ đến mức từng nghĩ đến việc gϊếŧ nàng, nhưng nhiều hơn hết là hoang mang, rốt cuộc vì sao nàng lại bị Giang Dư An thu hút?
Hắn cũng có thể săn sóc như thế cơ mà?
Mạnh Thanh Từ không hiểu, hắn bốc đồng xông vào phòng của Yến Kiều chỉ để đòi một lời giải thích.
“Hiện giờ Thanh Từ cảm thấy thế nào?” Yến Kiều thuận thế hỏi.
Lúc này mới hỏi, chẳng có chút thành ý nào cả.
Mạnh Thanh Từ âm thầm oán thán trong lòng, nhưng miệng vẫn đáp: “Không rõ có phải bị ma khí ảnh hưởng hay không mà vết thương mãi vẫn chưa lành.”
Nói xong, hắn lại lơ đãng thêm một câu: “Đau lắm.”
Yến Kiều đứng dậy, lấy từ trong hòm thuốc ra một lọ cao dược: “Đây là thuốc trị thương ta nhờ trưởng lão Vạn Y Cốc tìm giúp, sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.”
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
