0 chữ
Chương 48
Chương 48: Hôm nay sư tôn không nên làm vậy
“Nói như vậy thì đúng là thế thật.” Giọng nói của Yến Kiều mang theo ý cười: “Nhưng ta không quen có người nhìn ta tắm, huống chi lại là nam giới.”
Yến Kiều biết có lẽ hệ thống không có giới tính, nhưng chất giọng của nó khiến nàng không thể phớt lờ.
Hệ thống im lặng một lát rồi đáp lời một cách cẩn trọng: “Xin lỗi, ta đã mạo phạm.”
“Vậy ta tha lỗi cho Tiểu Thống nhé.”
“Tiểu Thống là gì?”
Yến Kiều bước ra khỏi phòng tắm, cuộc trò chuyện lần này khiến nàng thay đổi cái nhìn về hệ thống lạnh lùng kia, giống như một con chó nhỏ chẳng có ý thức nhận biết, khi vượt giới hạn thì cần được kiên nhẫn giải thích.
“Là cách gọi mà ta dành cho ngươi.” Yến Kiều nhớ đến dáng vẻ cố chấp của hệ thống lúc nãy, bèn bổ sung thêm một câu: “Là một cách gọi rất thân thiết.”
Lần này hệ thống không lên tiếng nữa, Yến Kiều cũng chẳng để tâm.
Trên đầu, ánh sao thưa thớt, chiếu rọi viện nhỏ có phần u ám, cần phải dùng nến mới đủ sáng. Những đám mây xanh xám từ chân trời lững lờ kéo đến, che khuất ánh trăng sáng.
Gió lạnh thổi vù vù, Yến Kiều vô thức nghĩ e là đêm nay sẽ có mưa.
Khi bước vào phòng ngủ, hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở Yến Kiều: “Mạnh Thanh Từ đang ở trong phòng.”
Giọng điệu không khác nhiều so với bình thường, nhưng nghe kỹ có thể cảm nhận được chút ý cười, rất nhạt, như ánh sao.
Chẳng bao lâu sau lời nhắc của hệ thống, Mạnh Thanh Từ đã tự mình bước ra.
Hắn vẫn mặc bộ trường bào màu đen từ ban ngày, đang ngồi cạnh bàn, quay lưng về phía Yến Kiều.
“Con đến làm gì?”
Yến Kiều ngồi vào chiếc ghế đối diện, cầm lấy một chiếc chén đặt sẵn, tự rót nước uống.
Sắc mặt Mạnh Thanh Từ u ám, hắn muốn nói gì đó, nhưng nhất thời sững lại.
Yến Kiều ngồi trước mắt hắn, tóc còn ướt xõa ngang vai, mặc áσ ɭóŧ cổ chéo màu xanh nhạt, lỏng lẻo tùy ý, có thể nhìn thấy những giọt nước chưa khô trên làn da cùng với nốt ruồi nhỏ nơi cổ.
Ăn mặc thế này dễ khiến lòng người nghĩ ngợi, huống hồ ánh mắt nàng nhìn hắn lại thản nhiên như không, đôi mắt đào yêu mị kia dường như hóa thành trong trẻo, thuần khiết, giống như chú thỏ trắng trong núi rừng.
Nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của nàng, nỗi oán giận tích tụ từ ban ngày trong lòng Mạnh Thanh Từ liền tan biến, nhưng giọng nói khi cất lên vẫn có phần nặng nề.
“Hôm nay sư tôn không nên làm vậy.” Mạnh Thanh Từ đã biết bên trong Yến Kiều là người khác, hắn không muốn để Giang Dư An hay bất kỳ ai nhận ra điều này.
Yến Kiều biết có lẽ hệ thống không có giới tính, nhưng chất giọng của nó khiến nàng không thể phớt lờ.
Hệ thống im lặng một lát rồi đáp lời một cách cẩn trọng: “Xin lỗi, ta đã mạo phạm.”
“Vậy ta tha lỗi cho Tiểu Thống nhé.”
“Tiểu Thống là gì?”
Yến Kiều bước ra khỏi phòng tắm, cuộc trò chuyện lần này khiến nàng thay đổi cái nhìn về hệ thống lạnh lùng kia, giống như một con chó nhỏ chẳng có ý thức nhận biết, khi vượt giới hạn thì cần được kiên nhẫn giải thích.
“Là cách gọi mà ta dành cho ngươi.” Yến Kiều nhớ đến dáng vẻ cố chấp của hệ thống lúc nãy, bèn bổ sung thêm một câu: “Là một cách gọi rất thân thiết.”
Trên đầu, ánh sao thưa thớt, chiếu rọi viện nhỏ có phần u ám, cần phải dùng nến mới đủ sáng. Những đám mây xanh xám từ chân trời lững lờ kéo đến, che khuất ánh trăng sáng.
Gió lạnh thổi vù vù, Yến Kiều vô thức nghĩ e là đêm nay sẽ có mưa.
Khi bước vào phòng ngủ, hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở Yến Kiều: “Mạnh Thanh Từ đang ở trong phòng.”
Giọng điệu không khác nhiều so với bình thường, nhưng nghe kỹ có thể cảm nhận được chút ý cười, rất nhạt, như ánh sao.
Chẳng bao lâu sau lời nhắc của hệ thống, Mạnh Thanh Từ đã tự mình bước ra.
Hắn vẫn mặc bộ trường bào màu đen từ ban ngày, đang ngồi cạnh bàn, quay lưng về phía Yến Kiều.
“Con đến làm gì?”
Yến Kiều ngồi vào chiếc ghế đối diện, cầm lấy một chiếc chén đặt sẵn, tự rót nước uống.
Yến Kiều ngồi trước mắt hắn, tóc còn ướt xõa ngang vai, mặc áσ ɭóŧ cổ chéo màu xanh nhạt, lỏng lẻo tùy ý, có thể nhìn thấy những giọt nước chưa khô trên làn da cùng với nốt ruồi nhỏ nơi cổ.
Ăn mặc thế này dễ khiến lòng người nghĩ ngợi, huống hồ ánh mắt nàng nhìn hắn lại thản nhiên như không, đôi mắt đào yêu mị kia dường như hóa thành trong trẻo, thuần khiết, giống như chú thỏ trắng trong núi rừng.
Nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của nàng, nỗi oán giận tích tụ từ ban ngày trong lòng Mạnh Thanh Từ liền tan biến, nhưng giọng nói khi cất lên vẫn có phần nặng nề.
“Hôm nay sư tôn không nên làm vậy.” Mạnh Thanh Từ đã biết bên trong Yến Kiều là người khác, hắn không muốn để Giang Dư An hay bất kỳ ai nhận ra điều này.
8
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
