0 chữ
Chương 50
Chương 50: Đúng rồi, ta còn muốn mang theo Giang Dư An
Mạnh Thanh Từ hơi bất ngờ, ánh mắt dừng lại trên lọ cao dược màu ngọc lục phát sáng kia rất lâu, tựa như chưa hoàn hồn. Hắn nhìn Yến Kiều: “Đây là sư tôn cố ý đi tìm cho ta sao?”
“Ừ.” Mặt Yến Kiều không đổi sắc, nàng mỉm cười nói: “Ta đã nói rồi, ta đương nhiên đứng về phía Thanh Từ.”
Mạnh Thanh Từ cố gắng nhìn ra sơ hở từ nàng, nhưng ánh mắt lại bị mái tóc ướt của nàng thu hút.
Mái tóc dài như mực bị nước thấm ướt, sáng lấp lánh, khiến Yến Kiều thoạt nhìn có chút yếu đuối. Những giọt nước theo đuôi tóc nhỏ giọt, muốn rơi mà chưa rơi.
“Để ta lau khô tóc cho sư tôn.”
Yến Kiều không hiểu sao đề tài lại chuyển sang tóc nàng. Lúc đến nàng vội quá, không kịp sấy khô, chỉ tùy tiện buộc lại bằng dây, lâu rồi quả thật thấy hơi khó chịu.
Mạnh Thanh Từ chủ động làm việc này, vì điểm hảo cảm nên nàng cũng không từ chối.
Nàng tưởng Mạnh Thanh Từ sẽ dùng pháp quyết giải quyết, không ngờ hắn lại dùng khăn lông chậm rãi lau khô từng chút một.
Căn phòng yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng lửa nến nổ lách tách rõ ràng.
Mạnh Thanh Từ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh của Yến Kiều, bất giác ngẩng đầu nhìn qua.
Không ngờ lại là một khung cảnh khác.
Mi mắt Yến Kiều rất dài, mỗi lần động như cánh bướm khẽ vỗ, sống mũi cao thanh tú, xuống dưới là làn da trắng đến mức phản chiếu ánh sáng, và cả...
Một chút xuân sắc mờ ảo, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn sâu vào những nơi bí mật hơn.
Tay Mạnh Thanh Từ khựng lại.
Trước đây Yến Kiều rất ưa thích mặc những bộ y phục hết sức táo bạo, khiến các trưởng lão cổ hủ không thể nhìn thẳng, mắt cũng chẳng biết nhìn đi đâu.
Mạnh Thanh Từ ối không hề dao động với việc đó, trong mắt hắn, vóc dáng xinh đẹp của sư tôn cũng không hấp dẫn bằng thanh linh kiếm trong tay hắn.
Nhưng hiện tại, Mạnh Thanh Từ lại như bị phỏng, vội vã dời mắt đi, vành tai đỏ bừng, động tác tay cũng trở nên lóng ngóng.
Khi hắn còn đang suy nghĩ miên man, Yến Kiều lại lên tiếng: “Vài hôm nữa sẽ đến thôn Ức Đới, nghe nói có bảo vật xuất hiện, bị yêu quái nghìn năm canh giữ, có cơ hội cướp được.”
“Ừm.” Giọng Mạnh Thanh Từ đáp lại đã khàn khàn.
“Lần hành động này ta sẽ sắp xếp người tham gia.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, ta còn muốn mang theo Giang Dư An.”
Lời vừa dứt, bầu không khí vốn đã hơi dịu xuống bỗng lập tức đông cứng lại.
Những suy nghĩ mơ hồ mờ ám của Mạnh Thanh Từ như làn sương mù bị ánh dương chói chang xuyên qua, lý trí trở về.
“Ừ.” Mặt Yến Kiều không đổi sắc, nàng mỉm cười nói: “Ta đã nói rồi, ta đương nhiên đứng về phía Thanh Từ.”
Mạnh Thanh Từ cố gắng nhìn ra sơ hở từ nàng, nhưng ánh mắt lại bị mái tóc ướt của nàng thu hút.
Mái tóc dài như mực bị nước thấm ướt, sáng lấp lánh, khiến Yến Kiều thoạt nhìn có chút yếu đuối. Những giọt nước theo đuôi tóc nhỏ giọt, muốn rơi mà chưa rơi.
“Để ta lau khô tóc cho sư tôn.”
Yến Kiều không hiểu sao đề tài lại chuyển sang tóc nàng. Lúc đến nàng vội quá, không kịp sấy khô, chỉ tùy tiện buộc lại bằng dây, lâu rồi quả thật thấy hơi khó chịu.
Mạnh Thanh Từ chủ động làm việc này, vì điểm hảo cảm nên nàng cũng không từ chối.
Căn phòng yên ắng, chỉ nghe thấy tiếng lửa nến nổ lách tách rõ ràng.
Mạnh Thanh Từ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh của Yến Kiều, bất giác ngẩng đầu nhìn qua.
Không ngờ lại là một khung cảnh khác.
Mi mắt Yến Kiều rất dài, mỗi lần động như cánh bướm khẽ vỗ, sống mũi cao thanh tú, xuống dưới là làn da trắng đến mức phản chiếu ánh sáng, và cả...
Một chút xuân sắc mờ ảo, khiến người ta không nhịn được muốn nhìn sâu vào những nơi bí mật hơn.
Tay Mạnh Thanh Từ khựng lại.
Trước đây Yến Kiều rất ưa thích mặc những bộ y phục hết sức táo bạo, khiến các trưởng lão cổ hủ không thể nhìn thẳng, mắt cũng chẳng biết nhìn đi đâu.
Mạnh Thanh Từ ối không hề dao động với việc đó, trong mắt hắn, vóc dáng xinh đẹp của sư tôn cũng không hấp dẫn bằng thanh linh kiếm trong tay hắn.
Khi hắn còn đang suy nghĩ miên man, Yến Kiều lại lên tiếng: “Vài hôm nữa sẽ đến thôn Ức Đới, nghe nói có bảo vật xuất hiện, bị yêu quái nghìn năm canh giữ, có cơ hội cướp được.”
“Ừm.” Giọng Mạnh Thanh Từ đáp lại đã khàn khàn.
“Lần hành động này ta sẽ sắp xếp người tham gia.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, ta còn muốn mang theo Giang Dư An.”
Lời vừa dứt, bầu không khí vốn đã hơi dịu xuống bỗng lập tức đông cứng lại.
Những suy nghĩ mơ hồ mờ ám của Mạnh Thanh Từ như làn sương mù bị ánh dương chói chang xuyên qua, lý trí trở về.
10
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
