0 chữ
Chương 18
Quyển 1 - Chương 18
Kỳ Âm Trần đang định trả lời thì thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt oán trách, rồi lại nở nụ cười chẳng có gì tử tế. Một nữ quỷ ngây thơ như cô đúng là hiếm có, nghĩ gì cũng đều hiện hết trên mặt. Anh nói: “Chuỗi hạt này có thể cảm nhận được oán khí xung quanh, càng sáng chứng tỏ oán khí càng nặng.”
Chúc Ảnh Dã hỏi: “Vậy người kia là quỷ à? Nhưng chú ấy trông chẳng giống mấy con quỷ tôi từng gặp chút nào, sao ai cũng nhìn thấy chú ấy vậy?”
Kỳ Âm Trần trả lời: “Chú ấy đúng là người nhưng trong cơ thể lại có một con quỷ.” Nói rồi, anh lấy từ vali ra một xấp giấy, đặt lên ghế rồi cầm bút viết rất nhanh: “Chờ chú ấy tỉnh lại, tôi sẽ vào trong tiêu diệt con quỷ kia, tránh làm cô bị thương, nhớ đứng xa ra một chút.”
Chúc Ảnh Dã nghi ngờ: “Mấy cái bùa anh vẽ có tác dụng thật à? Ngay cả tôi cũng dễ dàng thoát khỏi trận pháp của anh mà? Con quỷ kia còn biết cướp xác, vậy chẳng phải càng vô dụng à?”
Câu này rõ ràng cố tình chọc tức nhưng Chúc Ảnh Dã thật sự nghi ngờ cái tên đối đầu với cô từ thời đi học này có khi học nghệ chưa thành. Dù gì anh cũng từng bị một con quỷ yếu ớt như cô làm cho bó tay đó thôi!
Kỳ Âm Trần nghe xong lập tức nghẹn lời, một đường bút cuối cùng “soạt” một cái xé rách cả tờ giấy, đành phải thay giấy khác để vẽ lại.
Chúc Ảnh Dã thấy anh tức đến nỗi vò tờ giấy nát rồi ném vào thùng rác sau lưng, phát ra tiếng “bộp” to rõ, hiển nhiên tâm trạng cực kỳ tệ, cô cũng tự giác lảng đi chỗ khác.
“A!” Mới bay đi chưa được mấy phút, Chúc Ảnh Dã đã lao vọt về trốn sau lưng Kỳ Âm Trần: “Bên kia có rất nhiều quỷ luôn á!”
.
Kỳ Âm Trần hỏi: “Cô nói những con quỷ đó thậm chí còn chưa thành hình à?”
Hai người lên tới tầng cao nhất của bệnh viện. Kỳ Âm Trần đi lại rất khó khăn vì từ khi bước ra khỏi thang máy, Chúc Ảnh Dã đã nằm úp lên vai anh, bám chặt như keo, lắc thế nào cũng không rớt. Anh hỏi tiếp: “Nếu đã sợ như vậy, lúc nãy cô chạy xa thế làm gì?”
“Không phải, tôi vốn chỉ định đi vuốt mèo thôi mà!” Chúc Ảnh Dã dùng tay mô phỏng một vòng tròn: “Có một con mèo rất béo, tôi đi theo nó lên đây á!”
“Cô chạm vào nó được à?” Kỳ Âm Trần hơi ngạc nhiên. Dù sao thì mèo có thể nhìn thấy linh hồn cũng cực kỳ hiếm thấy, chúng rất cảnh giác, nếu có một con mèo như vậy đi theo bên cạnh, sẽ giúp ích rất nhiều cho người trừ quỷ. Vì thế có người thậm chí sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để tìm được một con mèo có mắt âm dương.
“Không biết nữa, tôi mới định sờ thì dưới đất đã xuất hiện cả đám quỷ luôn, suýt chút nữa dọa tôi chết thêm lần nữa.”
Vừa dứt lời, đèn hành lang đột nhiên tắt phụt.
“Lúca nãy cũng như thế này đấy!” Chúc Ảnh Dã vừa nói vừa leo lên vai Kỳ Âm Trần thêm một đoạn nữa.
Chúc Ảnh Dã hỏi: “Vậy người kia là quỷ à? Nhưng chú ấy trông chẳng giống mấy con quỷ tôi từng gặp chút nào, sao ai cũng nhìn thấy chú ấy vậy?”
Kỳ Âm Trần trả lời: “Chú ấy đúng là người nhưng trong cơ thể lại có một con quỷ.” Nói rồi, anh lấy từ vali ra một xấp giấy, đặt lên ghế rồi cầm bút viết rất nhanh: “Chờ chú ấy tỉnh lại, tôi sẽ vào trong tiêu diệt con quỷ kia, tránh làm cô bị thương, nhớ đứng xa ra một chút.”
Chúc Ảnh Dã nghi ngờ: “Mấy cái bùa anh vẽ có tác dụng thật à? Ngay cả tôi cũng dễ dàng thoát khỏi trận pháp của anh mà? Con quỷ kia còn biết cướp xác, vậy chẳng phải càng vô dụng à?”
Kỳ Âm Trần nghe xong lập tức nghẹn lời, một đường bút cuối cùng “soạt” một cái xé rách cả tờ giấy, đành phải thay giấy khác để vẽ lại.
Chúc Ảnh Dã thấy anh tức đến nỗi vò tờ giấy nát rồi ném vào thùng rác sau lưng, phát ra tiếng “bộp” to rõ, hiển nhiên tâm trạng cực kỳ tệ, cô cũng tự giác lảng đi chỗ khác.
“A!” Mới bay đi chưa được mấy phút, Chúc Ảnh Dã đã lao vọt về trốn sau lưng Kỳ Âm Trần: “Bên kia có rất nhiều quỷ luôn á!”
.
Kỳ Âm Trần hỏi: “Cô nói những con quỷ đó thậm chí còn chưa thành hình à?”
Hai người lên tới tầng cao nhất của bệnh viện. Kỳ Âm Trần đi lại rất khó khăn vì từ khi bước ra khỏi thang máy, Chúc Ảnh Dã đã nằm úp lên vai anh, bám chặt như keo, lắc thế nào cũng không rớt. Anh hỏi tiếp: “Nếu đã sợ như vậy, lúc nãy cô chạy xa thế làm gì?”
“Cô chạm vào nó được à?” Kỳ Âm Trần hơi ngạc nhiên. Dù sao thì mèo có thể nhìn thấy linh hồn cũng cực kỳ hiếm thấy, chúng rất cảnh giác, nếu có một con mèo như vậy đi theo bên cạnh, sẽ giúp ích rất nhiều cho người trừ quỷ. Vì thế có người thậm chí sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để tìm được một con mèo có mắt âm dương.
“Không biết nữa, tôi mới định sờ thì dưới đất đã xuất hiện cả đám quỷ luôn, suýt chút nữa dọa tôi chết thêm lần nữa.”
Vừa dứt lời, đèn hành lang đột nhiên tắt phụt.
“Lúca nãy cũng như thế này đấy!” Chúc Ảnh Dã vừa nói vừa leo lên vai Kỳ Âm Trần thêm một đoạn nữa.
7
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
