TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Quyển 1 - Chương 17

Không biết đã nhìn thấy gì, hai mắt người đàn ông bỗng nhiên sáng rực, rồi đột nhiên bật khỏi mặt đất, tứ chi cùng lúc lao thẳng về phía trước, tốc độ nhanh đến kinh người.

Kỳ Âm Trần từ phía sau túm lấy chân người đàn ông đang bật lên, bẻ ngược tay ông ấy ra sau lưng, dùng chiếc áo dài màu xanh trói chặt tay đối phương lại, sau đó nhét bộ tóc giả vào miệng, một đầu gối đè lên lưng, khiến ông ấy không thể nhúc nhích.

Chúc Ảnh Dã nhìn người đàn ông đang bị nhét đầy tóc vào miệng, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, bộ dạng hiện tại của đối phương còn kinh khủng hơn lúc nãy: tóc giả bị nhét vào miệng trông chẳng khác nào mọc thẳng ra từ cổ họng luôn á!

Cô hỏi: “Anh lấy hai món đồ này ra từ lúc nào vậy?”

Dĩ nhiên là Kỳ Âm Trần không trả lời, đang ở nơi công cộng mà nói chuyện với cô sẽ khiến người khác tưởng anh đang lẩm bẩm một mình.

Chúc Ảnh Dã nghi ngờ: “Anh sớm biết chú ấy bất thường rồi hả?”

“Vậy mà anh còn để tôi đi xem nữa chứ!”

Chúc Ảnh Dã lập tức phản đối: “Anh có biết tôi phải xuyên qua bao nhiêu người mới tới được đó không? Cảm giác đó quái dị lắm anh biết không hả?”

.

Thấy người đàn ông trung niên đã bị khống chế, đám đông cũng không còn hoảng loạn mà vây quanh họ, thậm chí có người còn rút điện thoại ra quay phim.

Có người reo lên: “Trời ơi, anh trai này đẹp trai quá! Anh ấy là cảnh sát à?”

“Chắc là người nổi tiếng đấy! Trông đẹp trai thế cơ mà!”

.

Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã tới, Kỳ Âm Trần cũng đi theo lên xe.

“Chỉ là trực giác thôi, chưa chắc chắn được.” Sau khi đẩy người đàn ông vào phòng cấp cứu, Kỳ Âm Trần dựa vào tường đáp qua loa.

Chúc Ảnh Dã bất ngờ cảm thấy một niềm tự hào chưa từng có, bởi Kỳ Âm Trần đang giải thích cho cô - cái tên nổi tiếng là "bình kín miệng sắt" của trường cấp ba Bạch Mộc. Từng có học sinh cá cược tận 3000 tệ, ai khiến Kỳ Âm Trần chịu mở miệng xin lỗi thì số tiền đó sẽ thuộc về người đó. Thế mà ba năm trôi qua, vẫn không ai làm được.

Chúc Ảnh Dã giơ tay lên, nhìn chuỗi hạt đeo trên cổ tay rồi hỏi: “Đúng rồi, chuỗi hạt anh đưa cho tôi từ nãy tới giờ vẫn phát sáng, rốt cuộc là sao thế?”

Cô nhìn sang Kỳ Âm Trần, cuối cùng cũng nhớ ra tại sao lại thấy chuỗi hạt này quen thuộc đến vậy.

Chuỗi hạt này hồi cấp ba Kỳ Âm Trần đã đeo rồi. Lúc ấy nhà trường cấm học sinh mang theo bất kỳ món trang sức nào nhưng Kỳ Âm Trần là “con ông cháu cha” nên không nằm trong diện bị cấm. Mỗi ngày anh đều đeo chuỗi hạt này lượn lờ khắp trường, nhất là mùa hè mặc áo ngắn tay, da lại trắng, chuỗi hạt đen đeo trên cổ tay trông vừa cao quý vừa có khí chất, thu hút ánh nhìn của không ít nữ sinh.

Lúc đó đang thịnh hành phong cách cấm dục, Kỳ Âm Trần nghiễm nhiên trở thành đại diện tiêu biểu của kiểu đó trong trường nhưng Chúc Ảnh Dã rất ghét anh, dù từng lén nhìn, cũng công nhận đúng là đẹp trai thật nhưng tuyệt đối không thừa nhận, thậm chí còn chê Kỳ Âm Trần giống con gái. Ai ngờ lại bị chính chủ nghe thấy.

Không ngờ tên tiểu nhân Kỳ Âm Trần lại giật tóc cô, từ đó hai người coi như kết thù không đội trời chung.

8

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.