0 chữ
Chương 19
Quyển 1 - Chương 19
Đến tận cuối hành lang vẫn không thấy gì cả, cửa các phòng bệnh đều đóng chặt. Không rõ đây là khu khoa nào, chẳng thấy nhân viên y tế cũng chẳng có bệnh nhân.
Kỳ Âm Trần dán tai vào cửa phòng bệnh, qua lớp kính nhìn vào trong, Chúc Ảnh Dã lại cảm nhận rõ rệt có một ánh nhìn chằm chằm khóa chặt sau lưng cô.
Từ khi trở thành quỷ, cảm giác nhạy bén với ánh mắt của cô tăng vọt. Cô hơi nghiêng người, dùng khóe mắt liếc nhìn phía sau nhưng chẳng thấy gì cả.
Đám quỷ kia cũng chẳng biết chạy đi đâu rồi.
Chúc Ảnh Dã cảm thấy ánh nhìn sau lưng mỗi lúc một dữ dội, cô lập tức lên tiếng: “Phía sau có thứ gì đó.”
Kỳ Âm Trần kéo cô tránh sang một bên.
Một con mèo béo đen sì nhảy phắt lên, bám chặt vào cánh cửa.
“Meo!”
Nó kêu một tiếng quái dị rồi lao về phía Chúc Ảnh Dã nhưng lại xuyên thẳng qua người cô.
“Tại sao nó nhìn thấy mà lại không chạm được vào tôi?”
Kỳ Âm Trần cau mày lắc đầu. Trường hợp nhìn thấy quỷ nhưng không chạm được vào là lần đầu anh gặp.
Bất cứ sinh vật nào nhìn thấy được quỷ đều là vì có khả năng thông linh. Mà sinh vật có khả năng thông linh thì chắc chắn phải chạm được vào quỷ.
Đột nhiên Chúc Ảnh Dã nghe thấy âm thanh như thứ gì đó dính nhão đang quệt lên sàn, cúi đầu nhìn thì phát hiện dưới chân Kỳ Âm Trần đã bị một đám tiểu quỷ vây kín.
Ước lượng sơ qua khoảng bảy tám con.
Trong đám tiểu quỷ này, con lớn nhất cũng chỉ bằng bé mèo béo lúc nãy, da đỏ như máu, phát triển không đều, có con đã mọc răng, có con thậm chí chưa mọc đủ tay chân.
“Đây là thứ gì vậy chứ?” Kỳ Âm Trần nhìn đám sinh vật quái dị dưới chân, quan sát kỹ thì giống như những đứa trẻ sơ sinh nhưng làm gì có chuyện trẻ sơ sinh lại thành quỷ chứ?
Từ khi gặp cô nàng nữ quỷ đang đeo bám anh này, mọi chuyện kỳ lạ cứ nối tiếp nhau. Sự xuất hiện của cô cũng vô cùng bất thường. Rõ ràng chưa từng hại người, tại sao lại thành quỷ, mà những đứa trẻ sơ sinh này, càng không thể nào đã từng làm điều ác được.
“Chân, cẩn thận chân của anh!” Chúc Ảnh Dã nhìn thấy con tiểu quỷ to nhất, đang bò rạp dưới đất, đã sáp lại sát chân Kỳ Âm Trần.
Nhưng Kỳ Âm Trần lại cứ như không có chuyện gì, để mặc con tiểu quỷ kia đưa tay bám vào chân mình.
Chỉ thấy con tiểu quỷ đó há miệng, trong miệng đã mọc vài chiếc răng sữa. Ngay lúc Chúc Ảnh Dã tưởng nó sẽ cắn vào chân Kỳ Âm Trần thì nó lại cất tiếng: “Mẹ… mẹ ơi.”
“Anh kia! Phòng bệnh bên này không còn sử dụng nữa.” Một y tá đẩy xe đi tới, gọi to một tiếng. Đám tiểu quỷ lập tức biến mất. Cô y tá đặt xe gọn lại, bật đèn hành lang lên, nhận ra Kỳ Âm Trần: “Anh là người nhà bệnh nhân phòng cấp cứu số 2 tầng 1 đúng không? Chú ấy vừa mới tỉnh lại, tốt nhất anh nên đến đó xem.”
“Cảm ơn.” Kỳ Âm Trần lấy tay xoa lỗ tai đang ù lên vì tiếng hét của Chúc Ảnh Dã, bước vào thang máy do cô y tá bấm sẵn. Bây giờ quan trọng hơn là xử lý con quỷ đang ẩn trong cơ thể người kia, sau đó mới giải quyết đám tiểu quỷ kỳ lạ này.
Kỳ Âm Trần dán tai vào cửa phòng bệnh, qua lớp kính nhìn vào trong, Chúc Ảnh Dã lại cảm nhận rõ rệt có một ánh nhìn chằm chằm khóa chặt sau lưng cô.
Từ khi trở thành quỷ, cảm giác nhạy bén với ánh mắt của cô tăng vọt. Cô hơi nghiêng người, dùng khóe mắt liếc nhìn phía sau nhưng chẳng thấy gì cả.
Đám quỷ kia cũng chẳng biết chạy đi đâu rồi.
Chúc Ảnh Dã cảm thấy ánh nhìn sau lưng mỗi lúc một dữ dội, cô lập tức lên tiếng: “Phía sau có thứ gì đó.”
Kỳ Âm Trần kéo cô tránh sang một bên.
Một con mèo béo đen sì nhảy phắt lên, bám chặt vào cánh cửa.
“Meo!”
Nó kêu một tiếng quái dị rồi lao về phía Chúc Ảnh Dã nhưng lại xuyên thẳng qua người cô.
Kỳ Âm Trần cau mày lắc đầu. Trường hợp nhìn thấy quỷ nhưng không chạm được vào là lần đầu anh gặp.
Bất cứ sinh vật nào nhìn thấy được quỷ đều là vì có khả năng thông linh. Mà sinh vật có khả năng thông linh thì chắc chắn phải chạm được vào quỷ.
Đột nhiên Chúc Ảnh Dã nghe thấy âm thanh như thứ gì đó dính nhão đang quệt lên sàn, cúi đầu nhìn thì phát hiện dưới chân Kỳ Âm Trần đã bị một đám tiểu quỷ vây kín.
Ước lượng sơ qua khoảng bảy tám con.
Trong đám tiểu quỷ này, con lớn nhất cũng chỉ bằng bé mèo béo lúc nãy, da đỏ như máu, phát triển không đều, có con đã mọc răng, có con thậm chí chưa mọc đủ tay chân.
“Đây là thứ gì vậy chứ?” Kỳ Âm Trần nhìn đám sinh vật quái dị dưới chân, quan sát kỹ thì giống như những đứa trẻ sơ sinh nhưng làm gì có chuyện trẻ sơ sinh lại thành quỷ chứ?
“Chân, cẩn thận chân của anh!” Chúc Ảnh Dã nhìn thấy con tiểu quỷ to nhất, đang bò rạp dưới đất, đã sáp lại sát chân Kỳ Âm Trần.
Nhưng Kỳ Âm Trần lại cứ như không có chuyện gì, để mặc con tiểu quỷ kia đưa tay bám vào chân mình.
Chỉ thấy con tiểu quỷ đó há miệng, trong miệng đã mọc vài chiếc răng sữa. Ngay lúc Chúc Ảnh Dã tưởng nó sẽ cắn vào chân Kỳ Âm Trần thì nó lại cất tiếng: “Mẹ… mẹ ơi.”
“Anh kia! Phòng bệnh bên này không còn sử dụng nữa.” Một y tá đẩy xe đi tới, gọi to một tiếng. Đám tiểu quỷ lập tức biến mất. Cô y tá đặt xe gọn lại, bật đèn hành lang lên, nhận ra Kỳ Âm Trần: “Anh là người nhà bệnh nhân phòng cấp cứu số 2 tầng 1 đúng không? Chú ấy vừa mới tỉnh lại, tốt nhất anh nên đến đó xem.”
11
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
