0 chữ
Chương 16
Quyển 1 - Chương 16
Khi vào ga tàu điện ngầm, Chúc Ảnh Dã còn lo anh chẳng biết cách mua vé, không ngờ đại gia này lại quẹt điện thoại vô cùng thành thạo, trông cứ như là người đi tàu thường xuyên vậy.
Không phải cô có định kiến nhưng trong trường cấp ba nhỏ bé của họ nhưng cái tên này lúc nào cũng đi xe riêng nhà mình. Giữa một đám con gái cắt tóc kiểu xù xù và con trai cạo đầu kiểu tù nhân, anh để mái lệch với tóc tỉa mỏng nhẹ nhàng, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Loại đặc quyền đáng ghét này, chẳng phải chỉ vì ông nội anh từng quyên góp cho trường một tòa nhà hay sao!
Giờ Chúc Ảnh Dã chỉ muốn tìm ngày lành tháng tốt đi đầu thai, kiếp sau cố gắng làm con nhà giàu thôi á! Nhưng nghĩ lại, đầu thai bây giờ mà sinh nhầm sang nước láng giềng bên trái thì cũng không ổn lắm, thôi để sau đi.
Tàu điện ngầm đông kín người, ai nấy đều lôi cơ thể mệt mỏi sau giờ làm chen lấn để về nhà. Kỳ Âm Trần chọn đứng trong một góc yên tĩnh đợi tàu nhưng vì ngoại hình quá nổi bật nên thỉnh thoảng lại có người lén nhìn anh.
“Này, chú không sao chứ?”
Một cô bé hét to làm mọi người ngoái đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất co giật dữ dội.
“Mọi người dạt ra, nhanh dạt ra, để chú ấy có không khí, có thể là thiếu oxy.” Nhân viên trực lập tức điều phối đám đông, người tốt bụng đã gọi điện báo cấp cứu.
“Có thể là động kinh, đừng chạm vào anh ta, để anh ta nằm đó đi!” Có người lên tiếng ngăn cản khi thấy một thanh niên định giúp sơ cứu.
Thanh niên đó tháo cúc áo của người đàn ông: “Không được, miệng chú ấy cắn chặt quá, dễ cắn trúng lưỡi lắm đấy!”
Lời vừa dứt, đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, gân xanh nổi khắp cơ thể, miệng sùi bọt trắng, ngồi bật dậy, há miệng định cắn thanh niên đó.
May mà cậu ấy phản ứng kịp, ngửa người né được cú cắn nhưng người đàn ông kia lại chống tay xuống đất, làm tư thế bò sát, nhe răng, mắt quét một vòng đầy đe dọa khắp xung quanh.
“Trời ơi, bị dại hả?”
“Mọi người cẩn thận, đừng để bị cắn!”
.
Đám đông ban nãy còn trật tự giờ tản ra như ong vỡ tổ. Nhân viên trực không có công cụ hỗ trợ cũng không dám mạo hiểm tiếp cận, đành cố gắng phân luồng để tránh xảy ra giẫm đạp.
Chúc Ảnh Dã lách qua đám đông, hạt châu đỏ trên chuỗi vòng tay cô đeo bỗng phát sáng nhấp nháy, càng đến gần người đàn ông kia, ánh sáng càng chói lòa.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi tận mắt thấy bộ dạng của ông ấy, cô vẫn giật mình kinh hãi - người nọ bò bằng bốn chi, nhe răng cười dữ tợn, chất lỏng màu vàng xanh đặc quánh nhỏ xuống đất... giống y hệt cái hôm Thẩm Vi cắn người!
Kỳ Âm Trần vốn không định lo chuyện bao đồng nhưng sau khi nghe Chúc Ảnh Dã quay lại báo cáo tình hình, anh lập tức vứt hành lý lại rồi ngược dòng người mà chui vào trong. May là anh cao, chỉ cần vài bước dài đã chen vào được.
Sắc mặt người đàn ông trung niên kia đã biến thành tím bầm, đôi mắt đỏ lòm đảo quanh trái phải, linh hoạt đến mức không giống con người. Dường như người đàn ông không vội cắn ai, dáng vẻ kia giống như đang tìm con mồi giữa đám đông.
Không phải cô có định kiến nhưng trong trường cấp ba nhỏ bé của họ nhưng cái tên này lúc nào cũng đi xe riêng nhà mình. Giữa một đám con gái cắt tóc kiểu xù xù và con trai cạo đầu kiểu tù nhân, anh để mái lệch với tóc tỉa mỏng nhẹ nhàng, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Loại đặc quyền đáng ghét này, chẳng phải chỉ vì ông nội anh từng quyên góp cho trường một tòa nhà hay sao!
Giờ Chúc Ảnh Dã chỉ muốn tìm ngày lành tháng tốt đi đầu thai, kiếp sau cố gắng làm con nhà giàu thôi á! Nhưng nghĩ lại, đầu thai bây giờ mà sinh nhầm sang nước láng giềng bên trái thì cũng không ổn lắm, thôi để sau đi.
“Này, chú không sao chứ?”
Một cô bé hét to làm mọi người ngoái đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất co giật dữ dội.
“Mọi người dạt ra, nhanh dạt ra, để chú ấy có không khí, có thể là thiếu oxy.” Nhân viên trực lập tức điều phối đám đông, người tốt bụng đã gọi điện báo cấp cứu.
“Có thể là động kinh, đừng chạm vào anh ta, để anh ta nằm đó đi!” Có người lên tiếng ngăn cản khi thấy một thanh niên định giúp sơ cứu.
Thanh niên đó tháo cúc áo của người đàn ông: “Không được, miệng chú ấy cắn chặt quá, dễ cắn trúng lưỡi lắm đấy!”
May mà cậu ấy phản ứng kịp, ngửa người né được cú cắn nhưng người đàn ông kia lại chống tay xuống đất, làm tư thế bò sát, nhe răng, mắt quét một vòng đầy đe dọa khắp xung quanh.
“Trời ơi, bị dại hả?”
“Mọi người cẩn thận, đừng để bị cắn!”
.
Đám đông ban nãy còn trật tự giờ tản ra như ong vỡ tổ. Nhân viên trực không có công cụ hỗ trợ cũng không dám mạo hiểm tiếp cận, đành cố gắng phân luồng để tránh xảy ra giẫm đạp.
Chúc Ảnh Dã lách qua đám đông, hạt châu đỏ trên chuỗi vòng tay cô đeo bỗng phát sáng nhấp nháy, càng đến gần người đàn ông kia, ánh sáng càng chói lòa.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi tận mắt thấy bộ dạng của ông ấy, cô vẫn giật mình kinh hãi - người nọ bò bằng bốn chi, nhe răng cười dữ tợn, chất lỏng màu vàng xanh đặc quánh nhỏ xuống đất... giống y hệt cái hôm Thẩm Vi cắn người!
Sắc mặt người đàn ông trung niên kia đã biến thành tím bầm, đôi mắt đỏ lòm đảo quanh trái phải, linh hoạt đến mức không giống con người. Dường như người đàn ông không vội cắn ai, dáng vẻ kia giống như đang tìm con mồi giữa đám đông.
8
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
