TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Quyển 1 - Chương 15

Thật là so người với người thì tức chết người ta luôn! Hồi cấp ba Kỳ Âm Trần đã đẹp trai đến mức trời người căm giận nhưng khi ấy, thay vì nói đẹp trai, dùng từ “xinh đẹp” còn chính xác hơn. Bây giờ, nét non nớt trên mặt đã biến mất, ngũ quan tinh xảo càng thêm sắc nét, toàn thân tỏa ra khí chất xa cách lạnh lùng.

Cúi đầu nhìn lại bản thân, mặt toàn là vết máu và mảnh kính, quần áo thì bẩn thỉu mà còn chẳng có đồ thay, Chúc Ảnh Dã chỉ muốn đóng cửa tự kỷ luôn cho rồi.

Sự thất bại của bản thân dĩ nhiên rất đáng sợ nhưng thành công của đối thủ lại càng khiến người ta đau lòng hơn.

Kỳ Âm Trần phớt lờ ánh mắt liên tục đánh giá của Chúc Ảnh Dã, đẩy cửa bước ra, kéo vali hành lý quay đầu ra hiệu cho cô theo kịp: “Đúng rồi, vì sau này sẽ hợp tác nên chúng ta cần hiểu rõ về nhau trước đã. Tôi tên là Kỳ Âm Trần, nghề chính là thầy bắt quỷ, còn cô thì sao? Cô tên gì?”

“Hả? Anh không biết tôi à?” Chúc Ảnh Dã dán mắt nhìn mặt anh, cố gắng tìm ra bất kỳ biểu cảm khác thường nào nhưng anh chỉ mang một gương mặt rất bình tĩnh, như thể đang hỏi: “Cô nổi tiếng lắm sao? Tôi cần phải biết cô à?”

Phải rồi, với bộ dạng ma quái như bây giờ, đến cô còn không nhận ra bản thân khi soi gương, nếu anh nhận ra cô, chắc chắn đã đánh cô một trận rồi. Dù sao lần cuối họ gặp nhau, cô thực sự đã chơi anh một vố rất nặng.

Trong đầu cô liên tục hiện lên hình ảnh những ngày vừa rồi khi đứng trước mặt anh: lúc thì ngồi xổm khóc lóc thảm thương, lúc lại hóa thân thành quỷ nữ háo sắc. Ba năm học cấp ba dày công xây dựng hình tượng của cô, vậy mà chỉ mất có hai ngày để cô tự tay phá nát. Cô tuyệt đối không muốn nhận lại người quen trong lúc mất mặt thế này.

Chúc Ảnh Dã im lặng quá lâu khiến Kỳ Âm Trần dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô đầy dò xét: “Sao thế, làm quỷ lâu quá quên mất mình là ai rồi à?”

“Sao có thể chứ? Chỉ là tôi đang nghĩ hành lang này được trang trí đẹp quá! Mà cái tên nơi này là khách sạn Segway - đúng là hay thật á nha!” Cô cười gượng hai tiếng, vắt óc nghĩ ra một cái tên mới cho mình: “Tên tôi là Tư Tử Hàm á!”

Thánh thần thiên địa ơi! Cô đang nói cái quái gì thế hả?

“Ba mẹ cô cũng hay ghê, đặt cho cô cái tên hot trend trước hai mươi năm. Chữ “Tư” là trong “Tư Các Uy” đó à?”

(Segway phiên âm trong tiếng Trung đọc là Tư Các Uy)

“Ha ha ha, sao có thể? là chữ “Tư” trong tài xế ấy!” Giờ cô chỉ còn biết cười gượng chống đỡ.

Không rõ Kỳ Âm Trần có tin vào mớ bịa đặt này của cô hay không nhưng anh cũng không tiếp tục hỏi thêm. Chúc Ảnh Dã lại bị anh nhét vào mặt đồng hồ rồi cùng lên máy bay. Khi đáp xuống thì trời đã sẩm tối.

Đích đến lần này của họ là một ngôi làng ở vùng hẻo lánh. Sau khi xuống máy bay còn phải đi tàu cao tốc, đến thị trấn rồi lại bắt xe buýt.

Giờ tan tầm, đèn đuôi xe đỏ rực cả một đoạn đường, kẹt xe nghiêm trọng nên Kỳ Âm Trần quyết định đi tàu điện ngầm đến ga cao tốc.

8

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.