0 chữ
Chương 14
Quyển 1 - Chương 14
Kỳ Âm Trần lười đôi co, lập tức kéo tay cô đeo lên: “Không phải cô từng bảo bản thân là nữ quỷ mạnh nhất sao? Thế mà còn sợ gì nữa?”
Thấy quả thật không sao, Chúc Ảnh Dã giơ cánh tay lên ngắm nghía tràng hạt, càng nhìn càng thấy quen, luôn có cảm giác đã thấy ở đâu rồi: “Tràng hạt này có phải chỗ nào cũng bán không?”
Nghe vậy, Kỳ Âm Trần suýt tức đến hộc máu: “Đây là pháp bảo đấy! Rốt cuộc cô có biết pháp bảo là gì không? Đương nhiên là độc nhất vô nhị rồi!”
Nói xong, Kỳ Âm Trần quẹt thẻ mở cửa phòng, tiếng đóng cửa lớn đến mức suýt làm tai Chúc Ảnh Dã ù đi.
Tắt đèn lên giường ngủ rồi mà cơn tức của Kỳ Âm Trần vẫn chưa nguôi. Cảm giác bị chọc điên như thế này thật sự đã lâu lắm rồi anh mới lại trải qua.
Có lẽ là do khi ngủ cảm xúc còn quá kích động, nửa đêm, anh cảm thấy cơ thể mình rất nặng nề, giống như có gì đó đè lên khiến anh không thở nổi. Hồi nhỏ từng nghe người lớn nói cảm giác này gọi là “bóng đè”, lúc đó nhất định phải tỉnh táo, nếu không rất dễ bị ma quỷ kéo vào ác mộng.
Kỳ Âm Trần cố hết sức giữ tỉnh táo, cuối cùng cũng lấy lại cảm giác ở tay, vừa mở mắt đã thấy Chúc Ảnh Dã đang ngủ ngon lành đè lên người anh.
.
Cô nữ quỷ háo sắc này! Quả nhiên có ý đồ xấu với anh mà!
Chúc Ảnh Dã rơi vào một giấc mơ, con đường núi khúc khuỷu ngoằn ngoèo, hai bên núi cao vυ"t tận mây, cây cối trên núi trông giống hệt nhau, cả ngọn núi tĩnh lặng đến mức không có lấy một tiếng chim hót. Cô cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng, tay chân bị trói chặt, rất mệt.
Sáng sớm, ánh mặt trời le lói, Chúc Ảnh Dã bị ánh sáng đánh thức. Cô nhìn sợi dây trói trên người mình, lâm vào mơ hồ.
Ai có thể nói cho cô biết vì sao cô lại bị trói thế này không?
Thuận tay gỡ dây, Chúc Ảnh Dã lơ lửng đến trước cửa phòng Kỳ Âm Trần, vẫn giữ phép lịch sự, trước khi vào còn lớn tiếng hỏi: “Tôi vào được không?”
“Vào đi.”
Chúc Ảnh Dã lướt vào trong, nhìn thấy bóng lưng một nam sinh mặc sơ mi trắng và quần tây đen. Anh đang cất bộ áo dài màu xanh và tóc giả vào túi vải, rồi bỏ vào vali, đóng chặt lại. Sau đó xách vali quay người nói với cô: “Đi thôi.”
Khi nhìn rõ mặt anh, não của Chúc Ảnh Dã lập tức đơ toàn tập. Người này... người này sao lại giống hệt cái tên bạn cùng lớp cô ghét nhất hồi cấp ba thế này!
“Anh… anh…” Chúc Ảnh Dã nhìn chằm chằm mặt anh, vô thức ngả người về sau.
“Cô muốn nói gì?” Kỳ Âm Trần vẻ mặt khó hiểu, tiện tay rút thẻ phòng khỏi ổ.
“Ý tôi là dù anh để tóc dài hay ngắn cũng đều đẹp trai lắm luôn á!” Đầu Chúc Ảnh Dã loạn gần nổ tung nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, vòng vo nói lấp đi. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã cảm thấy anh trông rất quen.
Nhưng Kỳ Âm Trần luôn đeo khẩu trang, lại còn đội tóc giả nên cô không nhận ra. Giờ nhìn lại đôi mắt vừa đẹp vừa khiến người ta muốn đánh kia, thật sự giống hệt hồi cấp ba.
Thấy quả thật không sao, Chúc Ảnh Dã giơ cánh tay lên ngắm nghía tràng hạt, càng nhìn càng thấy quen, luôn có cảm giác đã thấy ở đâu rồi: “Tràng hạt này có phải chỗ nào cũng bán không?”
Nghe vậy, Kỳ Âm Trần suýt tức đến hộc máu: “Đây là pháp bảo đấy! Rốt cuộc cô có biết pháp bảo là gì không? Đương nhiên là độc nhất vô nhị rồi!”
Nói xong, Kỳ Âm Trần quẹt thẻ mở cửa phòng, tiếng đóng cửa lớn đến mức suýt làm tai Chúc Ảnh Dã ù đi.
Tắt đèn lên giường ngủ rồi mà cơn tức của Kỳ Âm Trần vẫn chưa nguôi. Cảm giác bị chọc điên như thế này thật sự đã lâu lắm rồi anh mới lại trải qua.
Có lẽ là do khi ngủ cảm xúc còn quá kích động, nửa đêm, anh cảm thấy cơ thể mình rất nặng nề, giống như có gì đó đè lên khiến anh không thở nổi. Hồi nhỏ từng nghe người lớn nói cảm giác này gọi là “bóng đè”, lúc đó nhất định phải tỉnh táo, nếu không rất dễ bị ma quỷ kéo vào ác mộng.
.
Cô nữ quỷ háo sắc này! Quả nhiên có ý đồ xấu với anh mà!
Chúc Ảnh Dã rơi vào một giấc mơ, con đường núi khúc khuỷu ngoằn ngoèo, hai bên núi cao vυ"t tận mây, cây cối trên núi trông giống hệt nhau, cả ngọn núi tĩnh lặng đến mức không có lấy một tiếng chim hót. Cô cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng, tay chân bị trói chặt, rất mệt.
Sáng sớm, ánh mặt trời le lói, Chúc Ảnh Dã bị ánh sáng đánh thức. Cô nhìn sợi dây trói trên người mình, lâm vào mơ hồ.
Ai có thể nói cho cô biết vì sao cô lại bị trói thế này không?
Thuận tay gỡ dây, Chúc Ảnh Dã lơ lửng đến trước cửa phòng Kỳ Âm Trần, vẫn giữ phép lịch sự, trước khi vào còn lớn tiếng hỏi: “Tôi vào được không?”
Chúc Ảnh Dã lướt vào trong, nhìn thấy bóng lưng một nam sinh mặc sơ mi trắng và quần tây đen. Anh đang cất bộ áo dài màu xanh và tóc giả vào túi vải, rồi bỏ vào vali, đóng chặt lại. Sau đó xách vali quay người nói với cô: “Đi thôi.”
Khi nhìn rõ mặt anh, não của Chúc Ảnh Dã lập tức đơ toàn tập. Người này... người này sao lại giống hệt cái tên bạn cùng lớp cô ghét nhất hồi cấp ba thế này!
“Anh… anh…” Chúc Ảnh Dã nhìn chằm chằm mặt anh, vô thức ngả người về sau.
“Cô muốn nói gì?” Kỳ Âm Trần vẻ mặt khó hiểu, tiện tay rút thẻ phòng khỏi ổ.
“Ý tôi là dù anh để tóc dài hay ngắn cũng đều đẹp trai lắm luôn á!” Đầu Chúc Ảnh Dã loạn gần nổ tung nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, vòng vo nói lấp đi. Ngay từ lần đầu gặp mặt, cô đã cảm thấy anh trông rất quen.
8
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
