TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 242
c242: họp bàn 2

Thắng đi trước dẫn đầu, tiến ra bên ngoài chính điện, đám người Binh Vương cùng Minh Vương cũng là hiếu kỳ theo sau.

Chỉ thấy Thắng phất tay một cái, lập tức đầy trời ong mật xuất hiện, con nào con nấy cũng to tổ bố, bằng một cái thùng phi, không những thế còn dài.

Các binh sĩ Hắc Dạ khi thấy có lượng lớn ong mật có hình thù kỳ dị xuất hiện, liền lập tức sợ hãi kinh hô, nháo nhác cả khu căn cứ.

“Tất cả anh em, bọn chúng đều là sủng vật của ta! Không cần phải sợ hãi. Hiện tại ta có một tin muốn hướng anh em thông báo. Ta cùng hai vị đội trưởng quyết định sẽ tổng tấn công vào căn cứ Hư Không thành, có anh em nào muốn theo hay không?”

Thắng sử dụng không gian pháp tắc, tạo ra một kết giới có thể khiến tất cả mọi người nghe rõ hắn nói gì.

Âm thanh hắn cứ vậy vang ra, truyền vào tai các binh sĩ của Hắc Dạ, không sót một từ.

Việc Hư Không thành cho người tới bắt bọn họ giao người, bọn họ đã sớm biết, hiện tại đang lo lắng các đội trưởng cùng nhau đem tân thủ lĩnh giao nộp đây.

Hiện tại nghe được tân thủ lĩnh vậy mà muốn dẫn theo các anh em đánh vào Hư Không thành, thực khiến đám người phấn chấn không thôi.

Các đội trưởng quả là không phụ lòng bọn họ, thành công thuyết phục tân thủ lĩnh ở lại.

“Các anh em Hắc Dạ, sẵn sàng vì tân thủ lĩnh chiến đấu!!!” Các binh sĩ Hắc Dạ, trên dưới chùa Ba Vàng vang dội tiếng hô lớn.

“Tốt, phía trên đầu các ngươi chính là Hắc Phong, là một loài ong mật biến dị! Chúng chính là đồng đội của các ngươi, hiện tại, mỗi người chọn một tên đồng đội. Từ giờ chúng sẽ theo các ngươi chiến đấu!”

Thắng tiếp tục hướng các binh sĩ truyền âm.

Vừa mới còn chấn kinh với đám ong lớn này, hiện tại lại nghe được tân thủ lĩnh lờI nói, đám người Hắc Dạ liền mộng bức, như không dám tin vào tai mình.

Tại tiểu thế giới, sau khi hắc khí xâm nhập vào nhân gian, đã khiến đám ong mật này tiến hoá, không những tăng khả năng chiến đấu của chúng, mà còn đưa chúng một đường tiến cấp.

Hiện tại đám ong này có tầm ngàn đầu, tất cả đều là ong lính, sở hữu đuôi kim cự đại. Bọn chúng sau khi hấp thụ hắc khí, đều đã tiến vào cấp Vương trung kỳ.

Còn đám binh sĩ mới chỉ là cấp tông cùng cấp quân, khi biết mình có thể sở hữu một tên đồng bạn bá đạo như vậy, hỏi sao không nghi ngờ nhân sinh!

“Tân, tân thủ lĩnh, bọn ta thực được lựa một con sao?” Binh Vương đứng bên cạnh, phấn khích không thôi, giọng nói còn có chút run rẩy.

“Tất nhiên là được. Tự các ngươi tới chọn a! Bên trong bọn chúng có đồng bạn khế ước, do ta cấy vào, chỉ cần các ngươi cùng chúng thành lập khế ước, từ giờ sẽ là đồng bạn của nhau.”

Thắng gật đầu nói phải.

Vừa rồi tại trên bàn họp, khi biết các anh em không muốn mình đi chịu chết, sẵn sàng cùng mình chiến đấu, hắn liền âm thầm câu thông ong hậu, thay mình cấy khế ước đồng bạn lên đám ong lính.

Vì ong hậu có tinh thần lực rất mạnh, tất cả đều thông với đám ong lính, nên Thắng chỉ cần dạy ong hậu cách tạo ra khế ước, còn việc cấy vào bên trong đàn ong thì để nàng tự tới làm.

Lần này chiến đấu, hắn cũng là gọi ra ong hậu, cùng mình trợ trận.

Ong hậu lúc này cũng đã là cấp giới toạ sơ kỳ, tuy mới đột phá không lâu, nhưng dùng để đối phó với lũ hoàng cấp cũng là dư xài.

“Tân thủ lĩnh, ta muốn chọn nó...” Binh Vương bên cạnh, thích thú nhìn về phía ong hậu.

“Ngươi tốt nhất là bỏ ý định đấy đi, đó là ong hậu, là sủng vật của ta.” Thắng trừng mắt nhìn về phía Binh Vương.

Moá nó, con hàng này đúng thật biết nhìn, vừa thấy ong hậu, liền đã muốn xin.

Tuy cô nàng đã ẩn tu vi, cơ thể cũng không to lớn như lũ ong lính, vậy mà tên Binh Vương này cũng muốn chọn, phải công nhận đối phương cũng có mắt nhìn hàng.

“A, vậy sao? Vậy ta chọn đầu ong khác...” Nói rồi, hắn liền mần mò, đi tìm con mà hắn thích nhất.

“Sao, ngươi không chọn một đầu sao?” Thắng đưa mắt nhìn về phía Minh Vương đang buồn chán.

“Bọn này trông quá tầm thường, yếu đuối... ta chỉ muốn con lợn lớn khi trước thôi tân thủ lĩnh...” Minh Vương đôi mắt long lanh, hướng Thắng nhìn lại.

Từ sau khi kết thúc việc thu gặt lúa, đầu mãnh trư kia lập tức bị Thắng thu hồi.

Lúc đầu Minh Vương còn tưởng sau khi đổi xe máy cho Cốt Toại, thì đã được trưng dụng con lợn này, ai ngờ tân thủ lĩnh đi tới tịch thu.

Định nói lý, nhưng đối phương rất là có lý đối chất, đầu mãnh trư này là của tân thủ lĩnh, không phải của Cốt Toại, việc hắn cùng Cốt Toại bàn giao cho nhau là giao dịch ma, không có cơ sở.

Xe thì mất, lợn cũng không còn, khiến hắn sầu mấy hôm nay a!

“Ồ, nếu thế ta sẽ tặng ngươi con lợn khi trước!” Nói rồi, Thắng lập tức huy động pháp tắc, gọi ra một đầu mãnh trư.

Tại nơi sân, khi các binh sĩ đang phấn khích cùng đồng đội mới, hắc phong ký khế ước, thì bỗng xuất hiện một thân ảnh cự đại, to lớn hùng dũng, khí thế ngất trời.

Chỉ thấy nơi đó lúc này là một đầu mãnh trư, toàn thân hắc sắc, phần lông dày cộp, tứ chi tráng kiện, cùng với đó là cặp nanh dài hắc sắc, cả cơ thể nó phải bự bằng một chiếc container.

Đầu heo rừng này sau khi được Thắng thu vào tiểu thế giới, lập tức thôn phệ được lượng lớn hắc khí, một đường tấn thăng, từ cấp vương đỉnh phong, tiến vào cấp hoàng tầng thứ.

Nhìn con lợn hùng dũng trước mặt, Minh Vương phấn khích không thôi.

Tuy đối phương đã có chút thay đổi hình dạng, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra, đây chính là con lợn khi trước đã cùng hắn rong ruổi trên đồng hoang.

Người thú tương thông, khi nhìn thấy Minh Vương, đầu heo rừng này cũng là phấn khích vạn phần, kêu lên vài tiếng ịt ịt.

Thắng cũng là giúp đối phương một phen, cấy vào một đoàn khế ước đồng bạn.

Cũng chẳng bao lâu, tất cả mọi người cũng xong phần mình ký kết, ai ai cũng có cho mình một đầu toạ kỵ

“Chúng ta tiếp tục họp bàn...” Thắng đi trước vào trong chính điện.

Đám người thấy vậy, cũng là lẽo đẽo theo sau.

“Sao, tình hình chiến đấu với hư không thành. Mọi người suy tính thế nào?” vừa ngồi chưa ấm mông, Thắng đã ngay lập tức tiến vào vấn đề chính.

“Tân thủ lĩnh, chúng ta cứ trực tiếp tấn công vào căn cứ bọn chúng là được a!” Tên tiểu đội trưởng dưới trướng Binh Vương vừa mới phản đối kịch liệt, liền ngay lập tức đứng lên hô lớn.

Quả nhiên, khi một thằng nhát gan mà có súng trong tay, sẽ không sợ bố con thằng nào.

Thấy đồng bạn hung hãn như vậy, các anh em bên Minh Vương bộ cũng là phấn khích, Minh Vương còn định tiến lên khen ngợi một phen, nhưng may tên này phản ứng kịp, lách người né tránh, nếu không sợ là còn chưa đánh địch nhân, đã bị chấn thương trước chiến đấu.

“Được rồi, chúng ta sẽ ngay trong đêm nay, tầm 2 giờ sáng, hướng Hư Không thành công kích! Đánh nhanh rút gọn, mục tiêu chủ yếu là nữ thủ lĩnh. Các anh em không được ham chiến!”

Thắng ngồi tại chính giữa, đôi mắt nghiêm nghị nhìn tất cả mọi người.

“Binh Vương bộ!”

“Có tôi, thưa thủ lĩnh!” Binh Vương đứng bật dậy, nghiêm trang nhìn Thắng, chờ đợi đối phương ra lệnh.

“Cậu cho người đi liên lạc với Lang Vương cùng Sát Vương hai bộ, yêu cầu bọn họ ngay dạng sáng ngày mai, khoảng 2 giờ 10 phút sáng tiến quân, đánh vào các cơ sở gần đó của Hư Không thành.

Còn Minh Vương, cậu cho người bắt tên sứ giả của hư không thành tới đây.”

Thắng hướng hai người phân phó.

“Vâng!” Hai tên đội trưởng lập tức cho người đi làm.

“Được rồi, hiện chúng ta sẽ bàn về chiến lược đánh địch.” Chờ cho hai tên này phân phó xong, Thắng mới mở miệng nói.

Chiến lược của hắn rất đơn giản.

Nhân lúc địch nhân không phòng bị, hắn sẽ kéo theo lượng lớn cao thủ ẩn trong màn đêm, tập kích địch bất ngờ.

Như vậy, khoảng thời gian một giờ sáng đến hai giờ sáng tiến quân là hợp tình hợp lý.

Việc tìm người hắn không quá lo, bởi trên tay hắn có đồng hồ tân tiến nhất, có thể thông qua vệ tinh quét địa hình xung quanh, với lại, hiện tại hắn có thiên nhãn thông, không sợ tìm không thấy người.

Chỉ sợ khi đi vào cứu người cùng khi rời đi mà thôi, sẽ khá phiền phức.

Vì vậy, hắn cần các anh em Hắc Dạ khi đi vào, cần ẩn mình như sát thủ, khi đi ra, cần cuồng bạo như hùng sư, chỉ có vậy mới có thể kéo dài thời gian cho hắn mang người chạy trốn.

Còn việc ra lệnh cho đám người Lang Vương cùng Sát Vương bộ tấn công vào các cơ sở xung quanh của Hư Không thành, là để đến lúc bọn họ rời đi, có người hỗ trợ kéo chân sau.

Hắn là nghe nói qua, hư không thành tuy là toà thành có thể trôi nổi trên không, nhưng cũng thường xuyên dừng chân tại mặt đất, mà nơi hư không thành thường xuyên hạ lạc chính là Vịnh Hạ Long.

Bởi nơi đó có hai cơ sở cực kỳ quan trọng của hư không thành.

Nó quyết định rất lớn tới kỹ thuật, cũng như tài nguyên của hư không thành, vì thế hai nơi này như là cánh tay trái và cánh tay phải của đám người hư không thành vậy, cực kỳ quan trọng.

Và chắc chắn bọn chúng sẽ không để hai cơ sở này bị kẻ khác chiếm đóng.

Nhận biết được điểm này, Thắng liền muốn dùng Lang Vương cùng Sát Vương đám người, nhân lúc bọn họ cứu được nữ thủ lĩnh chạy khỏi hư không thành, đám người kia sẽ đem quân tiến đánh hai cơ sở này.

Vì để tính đến sát sao, hắn đã tính tổng thời gian vừa phải.

Tiến vào hư không thành cho tới chiến đấu giải cứu người ra, mất khoảng tầm 40 phút đi.

Còn đám Lang Vương cùng Sát Vương khi tấn công vào hai cơ sở kia, nếu địch không trụ nổi ắt sẽ hướng tổng bộ cầu cứu, cũng phải mất tầm 30 phút để thông tin đến được hư không thành.

Vừa hay, khi đó bọn họ cũng thành công đem theo nữ thủ lĩnh một đường chạy ra, đám người hư không thành bắt buộc phải chọn bọn họ hoặc hai cơ sở kia.

Ý tưởng thì tốt, chỉ là hai tên kia có tình nguyện đem quân đi đánh hay không mới là điều quan trọng.

Thành công viên mãn, hay thành công thảm hại đều nằm ở hai tên kia.

Nếu mỹ mãn, bọn họ sẽ chết ít người. Nếu thảm bại, bọn họ sẽ mất lượng lớn anh em.

12

0

6 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.