Chương 241
c241: họp bàn 1
Kể từ ngày Thắng phá hủy hoàn toàn cây cầu lớn băng qua sông Bạch đằng cũng đã được ba ngày.
Suốt ba ngày này, hắn luôn cùng Cốt Toại và Tiểu Thử ra ngoài dạo chơi, ngắm phố xá hoang tàn.
Hôm nay cũng như thường nhật, sau khi rời khỏi giường, hắn liền cùng hai tên này ra ngoài thu thập vật tư.
Nói là thu thập vật tư cho sang, chứ thực ra hắn là kiếm tìm lò rượu.
Nếu rượu đã không thể kiếm, vậy thì kiếm về một lò nấu rượu được rồi, vừa có thể uống, lại không lo hết.
Chỉ là đi nửa ngày trời, hắn vẫn không thể tìm ra lò nấu rượu.
Trong lúc còn đang muốn lật tung toàn bộ thành phố lên, tìm cho ra thứ mình cần thì trong người hắn lại cảm thấy một hồi lo lắng, khó chịu.
Biết có chuyện chẳng lành, hắn vội trở lại chùa Ba Vàng.
Khi thấy toàn bộ căn cứ vẫn an toàn, hắn mới thở nhẹ ra một hơi, nghĩ rằng mình thần hồn nát thần tính.
Nhưng còn chưa thở phào được bao lâu, đúng tối hôm đấy, Hắc Dạ binh sĩ nhận được một tin động trời.
Nữ thủ lĩnh đã bị bắt, đối phương yêu cầu Hắc Dạ thế lực phải giao người, đổi lấy an toàn của nữ thủ lĩnh.
Khi tất cả mọi người biết được kẻ mà đối phương muốn đổi là Thắng, tân thủ lĩnh của Hắc Dạ, liền nhao nhao chấn kinh.
Khi đó, Hắc Dạ thế lực rơi vào rối loạn trạng thái.
Vì Thắng là người từng cứu qua tất cả mọi người, nên không ai muốn đẩy hắn vào hang cọp, nhưng nữ thủ lĩnh cũng rất quan trọng, không thể cứ vậy để không.
Đêm hôm đấy, ngày 5/7/2023, tại chính điện của Bảo Quang tự.
Giữa đại sảnh, có một cái bàn lớn được đặt ngay ngắn tại trung tâm, nơi đó lúc này đang có một đám người ngồi vây quanh bàn luận.
Ngồi tại ghế thủ lĩnh là Thắng, còn hai bên hắn là hai tên đội trưởng của hai bộ, Binh Vương và Minh Vương, cùng với đó là các tiểu trưởng của bọn họ.
Vì Lang Vương cùng Sát Vương chưa về kịp, nên trong cuộc họp lần này chỉ có hai bộ.
Lúc này, đám người sắc mặt đều âm trầm, không gian cũng yên tĩnh đến đáng sợ.
Thấy mọi người không nói lời nào, Thắng vẫn là mở miệng nói trước: “Hắc Dạ một ngày không thể thiếu chủ, hiện tại nữ thủ lĩnh đang gặp nguy hiểm, chúng ta không thể chậm trễ. Với lại, ta cũng không phải là người của Hắc Dạ, nên ngày mai, ta sẽ theo tên sứ giả kia tiến về Hư Không thành, chuộc nữ thủ lĩnh đi ra!”
“Không được tân thủ lĩnh, ngài cũng là một thành viên của Hắc Dạ. Nếu không có ngài, các anh em cũng sẽ không còn mạng sống đến ngày hôm nay, các anh em chắc chắn sẽ không để ngài đi vào chỗ chết!”
Minh Vương bên cạnh, đập bàn gầm lên, khiến các binh sĩ ngay tại liền giật thót mình.
Khuyên nhủ thôi mà, có cần phải làm quá khích thế không!
Binh Vương cùng các binh sĩ tại đây cũng là nhao nhao gật đầu đồng tình, nếu không phải có tân thủ lĩnh, hiện tại bọn họ đã không ngồi đây họp bàn, sợ là lúc này đang tại dưới âm ty, cùng nhau chơi cờ caro, chờ uống canh mạnh bà đây.
“Cùng lắm thì liều chết một phen, có gì mà phải sợ!” Một tên binh sĩ dưới trướng của Minh Vương lạnh nhạt nói, đôi mắt cũng là sát ý khiếp người.
Oanh!
Minh Vương đang ngồi bên cạnh, khi thấy đối phương nói ra lời này, liền một tát đập bay, khiến tên tiểu đội trưởng kia bị bay ngược ra xa, đánh vào vách tường, in lên trên đó hình người.
Thấy vậy, Thắng giật mình, bất ngờ nhìn Minh Vương.
Chỉ thấy lúc này Minh Vương lại ha hả cười lớn: “Tốt, cùng lắm là liều chết, có gì mà phải sợ!”
Cùng lúc đó, cái tên vừa bị đánh kia cũng từ trong vách tường đi ra, tiếp tục ngồi lại chỗ cũ, vẫn là thái độ lạnh nhạt vừa rồi.
Thấy Thắng kinh ngạc đến há hốc mồm, Binh Vương tại bên cạnh liền hướng tai hắn thầm thì: “Tân thủ lĩnh, đây là một trong những cách tán thưởng của Minh Vương bộ. Những ai có nhiều cống hiến, mà được Minh Vương khen ngợi, đều được đập bay a! Ngài thấy chứ? Những tên dưới trướng hắn đều rất đô con, vạm vỡ. Bọn họ đều là được Minh Vương đập cho biến lớn...”
Nghe vậy, Thắng co giật khoé miệng, hắn còn tưởng vì tên kia tự ý nói chuyện, dẫn tới Minh Vương tức giận, đánh bay hắn đây. Thì ra là khen ngợi.
Mà cũng kỳ lạ, bọn này như vậy mà vẫn chịu được, đúng thực là có máu M trong người.
Thực con mẹ nó, cái thế lực này cũng thật là quỷ dị.
“Các anh em thấy sao? Chúng ta phải bảo vệ bằng được tân thủ lĩnh, không những vậy, còn phải cứu về nữ thủ lĩnh tại Hư Không thành. Dù có chết, cũng là không từ nan!” Minh Vương hùng hổ đứng lên, hướng anh em hô lớn.
“Sẵn sàng, đánh giết lũ Hư Không thành, đè bẹp bọn chúng!” Các binh sĩ xung quanh cũng là nhất chí.
“Vậy kế hoạch thế nào? Hiện tại hai bộ Sát Vương và Lang Vương lại quá xa chúng ta, không thể kịp thời về đây ứng cứu...” Binh Vương lo lắng, móc cứt mũi búng búng ra ngoài, khiến mấy cục nhỏ bay lên mặt Thắng.
Thắng vội lấy tay lau đi rỉ mũi, khoé miệng co giật.
Ít khi giao lưu với tên này, khi trước đi cùng thấy đối phương rất nghiêm trang, giống một vị binh sĩ kỳ cựu, sao lúc này đang lúc rối rắm, lại tỏ ra bẩn bựa như vậy...
“Ngươi... đang làm cái gì?” Thắng hơi nghiến răng, nhìn về phía Binh Vương hỏi.
“A, thủ lĩnh, ta là đang lo lắng a, lo lắng đến chết đi được. Mỗi lần ta lo lắng, đều sẽ móc cứt mũi bắn loạn... xin lỗi ngài...” Binh Vương biết mình làm sai, liền ngay lập tức dừng lại, hướng Thắng cười hề hề.
Lúc đầu nghe Minh Vương hùng hổ nói, cùng thái độ nghiêm túc của đám người, Thắng là có tự tin mười phần có thể cướp được người trở về, nhưng hiện tại nhìn tình trạng của đám người này, hắn thực con mẹ nó lo lắng.
Cái đám này lúc trước hắn nhìn còn tưởng quân chính quy, nhưng hiện tại hắn là biết mình nhầm, bọn này thuần túy là đám tạp nham a!
Thắng cũng không tiếp tục để tâm tới tên này, hướng mọi người đảo mắt nhìn qua.
Ngoài tên Binh Vương này ra, thì bọn người xung quanh ai cũng là nghiêm túc, ánh mắt còn ẩn ẩn sát khí bên trong, cương nghị ngồi đấy.
Thấy được tư thái của đám binh sĩ còn lại, Thắng mới thở ra một hơi, ít ra còn có vài tên đáng tiền.
“Anh em, ai có kiến nghị gì không?” Thắng ngồi tại chính diện, hướng đám người đảo mắt qua.
“Thủ lĩnh, hiện tại quân số của chúng ta thấp, nếu cường công với địch nhân, chắc chắn sẽ thua thiệt... chúng ta nên chờ hai bộ kia về, rồi hãy cùng nhau tiến công địch nhân!”
Một tên bên Binh Vương bộ đứng lên, nói ra ý kiến của mình.
Thắng nghe vậy, chỉ gật đầu vài cái, xong sau đó lại hướng anh em khác hỏi lại.
“Các anh em khác thì sao?”
“Ta thấy tốt nhất vẫn là cường công, đánh chết lũ súc sinh đó đi là được!” Vẫn là tên vừa bị đập vừa rồi lên tiếng.
“Hừ, như vậy thì có khác nào đi vào chỗ chết? Lấy trứng chọi đá? Nên nhớ, Hư Không thành có ba tên giới toạ cùng ba tên hoàng cấp viên mãn tồn tại. Trong khi đó chúng ta chỉ có hai vị cấp giới toạ là thủ lĩnh, và Lang Vương.
Hiện tại cả hai không có ở đây, một người bị bắt, người kia thì lại quá xa, không kịp thời ứng cứu. Nếu chúng ta mạnh mẽ công kích, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt!”
Lại một tên tiểu đội trưởng bên Binh Vương bộ đứng lên, nói ra suy nghĩ của mình.
“Vậy không lẽ ngồi đây chờ đợi? Đợi cái con khỉ khô, mai là hạn giao người, trước trưa mai tân thủ lĩnh phải đi theo tên sứ giả tiến về Hư Không thành, chúng ta không nhanh tấn công, thì đừng hòng có cơ hội!”
Lại một tên khác bên Minh Vương bộ, nhưng lần này lại là tên có chút đầu óc hơn đứng lên.
Thắng ngồi một bên nghe, âm thầm gật đầu.
Tên tiểu đội trưởng bên Minh Vương bộ này nói cũng đúng, hiện tại bọn họ đang có cơ hội, nếu đánh sớm, chắc chắn sẽ chiếm được chủ động.
Trong một trận đánh, cần phải biết cách đánh sao cho địch không ngờ tới, xuất kỳ bất ý.
Ngay lúc này, khi đối phương để sứ giả đi tới, chắc chắn sẽ không nghĩ tới việc bọn họ tấn công ngay trong đêm nay, nên việc đánh sớm là có phần thắng rất cao.
Chỉ là tên tiểu đội trưởng kia nhìn có một phía là cường công, cũng không suy nghĩ thấu đáo, dễ lật thuyền trong mương.
“Ta thấy người anh em này nói rất đúng, chúng ta cần phải nhanh chóng tấn công, đánh trước khi địch biết chúng ta hành động.” Thắng bất ngờ mở lời, khiến đám người lập tức đưa mắt nhìn qua.
“Nhưng tân thủ lĩnh, bọn họ có giới toạ cấp...” Tên binh sĩ bên Binh Vương bộ có chút lo lắng, hướng Thắng hô lên.
Nhưng không đợi đối phương nói hết câu, Thắng đã ngay lập tức cắt ngang lời: “Giới toạ cấp? Chúng ta cũng có hai tên!”
Nói rồi, Thắng liền kêu gọi Cốt Toại cùng Dạ Vũ đi tới.
“Nhưng đối phương có tới ba tên hoàng cấp viên mãn, cùng hàng trăm tên cấp hoàng sơ kỳ, chưa kể tới ngàn tên cấp vương!” Tên binh sĩ của Binh Vương bộ vẫn là lo lắng.
"Ây, đi, theo ta ra ngoài... ta cho các ngươi xem vũ khí bí mật!”
12
0
6 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
