Chương 243
c243: Sát Vương và Lang Vương
Chùa Thiên Quýt hay còn được gọi với cái tên quen thuộc chùa Quýt, là một ngôi chùa linh thiêng, tĩnh lặng giữa xanh ngát núi rừng.
Ngôi chùa này nằm tại thôn Đá Trắng, xã Thống Nhất, thành phố Hạ Long.
Trước đây, khi tận thế chưa đến, chùa Quýt vốn là một nơi tĩnh lặng, xung quanh toàn rừng núi hoang sơ, khá ít người qua lại, chỉ những năm có lễ, khách hành hương mới về đây nhiều, hương khói ngập tràn không gian.
Sau tận thế, chùa Quýt liền trở thành một cứ điểm an toàn, phù hợp cho nhân loại tới sinh sống, vì xung quanh là rừng cây, mà lũ zombie lại rất kị đi vào những nơi này, bởi bên trong tràn đầy những hung thú biến dị.
Nửa đầu tận thế, nhân loại cũng là không dám vào đây, khiến nơi này bị bỏ hoang một thời gian.
Phải đến khi người của Hắc Dạ, hai tên đội trưởng, đầu lĩnh của hai bộ Lang Vương cùng Sát Vương tới đây toạ trấn, xua đuổi lũ hung thú biến dị cùng tiêu diệt tàn dư zombie tại đây, ngôi chùa này mới lại tràn ngập sinh cơ, hương khói ngất trời.
Lúc này, tại điện thờ chính của ngôi chùa, đang có tám thân ảnh đứng song song với nhau, gồm bốn nam, bốn nữ, khuôn mặt của cả tám người này đều là nhăn nhó đến khó ỉa.
Cùng lúc đó, bên ngoài chạy tới một tên binh sĩ, trông hắn thần tình luống cuống, khiến cả đám tại trong điện thờ đều có chút căng thẳng.
“Báo, có tin cấp báo từ phía tổng bộ!”
“Lại sảy ra chuyện gì?” Một người đàn ông trung niên mang khuôn mặt khắc khổ, phía trên in hằn một vết sẹo lớn, nhíu mày hướng tên binh sĩ vừa rồi gằn giọng.
Y là Tuấn, một trong tứ đại thiên vương của Hắc Dạ thế lực, người đứng đầu Lang Vương bộ, Lang Vương Tuấn Tú Tiền Tỷ.
Cả đám cũng tại căng thẳng nhìn về phía tên binh sĩ vừa rồi, khiến y toát mồ hôi hột, vô thức nuốt một ngụm nước miếng nhìn hai vị đầu lĩnh cùng các vị tiểu đội trưởng.
“Là, là phía tổng bộ có chỉ lệnh. Lang Vương bộ cùng Sát Vương bộ ngay rạng sáng ngày mai, khoảng 2giờ 10 phút, tổng tiến công vào cứ điểm của hư không thành! Đến khoảng 3 giờ sáng, khi thấy viện binh địch đến thì lập tức rút lui...”
“Cái gì? Trong lúc nữ thủ lĩnh đang bị địch nhân nắm tại trong tay, lại đi tấn công bọn chúng? Là ai? Là tên nào dám tự ý ra lệnh?”
Bên cạnh, một vị nữ đầu lĩnh hướng tên binh sĩ trước mặt chất vấn.
Nàng là Hồng, tuy mới tròn 15 tuổi, nhưng đã là đầu lĩnh của Sát Vương bộ, nàng là đệ tử chân truyền của nữ thủ lĩnh, được chính nữ thủ lĩnh đào tạo và tiến cử vào bộ phận này.
“Thưa Sát Vương...”
“Gọi ta Hồng Hào Xinh Xắn Dễ Thương!” Sát Vương phồng má trợn mắt nhìn tên binh sĩ.
Tên binh sĩ nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi hắn mải bận tâm đến tin báo, quên mất không gọi cái biệt danh xàm, lại có chút hãm của cô nàng này.
Sát Vương trông vậy chứ cực kỳ ái kỷ, vì sống tại tận thế, nên da dẻ nàng ta có chút găm đen, không, phải nói là rất đen, chính vì vậy mà nàng ta đã tự đặt biệt danh cho mình là Hồng Hào Xinh Xắn Dễ Thương, con mẹ nó thực tởm.
Các binh sĩ mà không gọi cái biệt danh này, thì xác định sẽ bị hành hạ, nhẹ thì tàn phế, nặng thì quy thiên, chính vì vậy nàng ta mới được đề cử làm Sát Vương đầu lĩnh, một kẻ tàn ác mang mác loli.
“Thưa Hồng Hào Xinh Xắn Dễ Thương, là một tên được phong tân thủ lĩnh!” Người binh sĩ ngay lập tức thay đổi ngôn từ, hướng về phía Sát Vương báo cáo.
“Tân thủ lĩnh? Là tên quái nào? Sao ta không biết?” Sát Vương hung hăng trợn mắt, nhìn về phía tên binh sĩ.
“Cái, cái này tôi cũng không biết...” Tên binh sĩ kia bị doạ cho vãi mồ hôi.
“Hẳn là hai tên Binh Vương cùng Minh Vương tự mình đứng lên thế chỗ thủ lĩnh... nhưng hai tên này không hề có dã tâm nha, với lại, dù là thủ lĩnh hiện không tại, cũng là có ta ở đây, bọn chúng chắc chắn sẽ không dám tự phong tân thủ lĩnh.”
Lang Vương Tuấn vừa mới nghiêm nghị liền ngay lập tức hoá thành một bộ dáng bất cần đời, đưa tay gãi gãi nách, ánh mắt hơi híp lại như đang suy nghĩ điều gì.
“Hừ, quản cái gì nhiều, chúng ta trực tiếp tiến về căn cứ là biết tên nào niền! Đợi bà đây trở nại căn cứ, sẽ xé xác cái tên dám cướp vị trí của xư phụ ta!” Hồng tức giận hô lớn.
“Đội trưởng, là sư phụ, không phải xư phụ. Với lại liền chứ không phải niền, lại chứ không phải nại, ta nhắc ngài bao lần rồi, học cố gắng học hết sách tiếng Việt đi, không nghe giờ toàn nói sai chính tả.”
Bên cạnh Hồng, một người phụ nữ trung niên hướng tai cô nàng thì thầm.
“Ây, dì Nan, con biết rồi!” Hồng phồng má nhìn người phụ nữ.
“Haiz, là Lan a, không phải Nan...” Người phụ nữ bất lực, nhìn Sát Vương.
Bà tên Lan, là vú em của Sát Vương, trước kia là cô giáo của một trường mầm non có tiếng, được nữ thủ lĩnh thu nhận, và giao trọng trách dạy bảo Hồng, vì vậy Hồng coi đối phương như người mẹ thứ hai của mình, chỉ sau nữ thủ lĩnh Hắc Dạ.
“Kẻ mà Hư Không thành đám người đòi chúng ta giao người là ai?” Tuấn cà lơ phất phơ, đưa tay lên ngửi ngửi, đôi mắt thì nhìn hướng tên binh sĩ.
“Là một người đàn ông tên Thắng, cũng chính là tên nam nhân được các anh em tại tổng bộ truyền tai nhau, nói rằng đối phương chính là người đàn ông của nữ thủ lĩnh. Và được mọi người âm thầm coi là tân thủ lĩnh, ta nghĩ rằng kẻ đề xướng tấn công hư không thành chính là y!”
Một vị tiểu độI trưởng bên Lang Vương bộ, dưới quyền của Tuấn đứng ra nói.
“Ồ, vậy là người mà đám hư không thành muốn bắt lại chính là kẻ hót hòn họt tại mấy ngày vừa rồi tại tổng bộ sao? Nếu nói vậy, thì tân thủ lĩnh lúc này hẳn là hắn đi!”
Lang Vương gãi gãi cằm, đôi mắt híp lại đăm chiêu.
“Cái gì? Xư phụ ta vậy mà có Lam nhân? Xao ta không biết?” Sát Vương tức giận trợn mắt, nhìn về phía Lang Vương.
Mấy cái này cũng thuộc tin tức quan trọng nha, nàng rõ ràng là đệ tử của nữ thủ lĩnh, vậy mà không hề hay biết những thông tin này.
“A, vì ngươi có hỏi ta đâu! Với nại... con mẹ nó ngươi đi học lại tiếng Việt a, ta nghe mà rối lão... nhầm não... con mẹ nó, nói chuyện với ngươi nhiều ta cũng bị lẫn theo!!!”
Lang Vương há ra răng nanh, hướng Sát Vương gào lên, chỉ chỉ.
“Cái gì? Ý ngươi nà chửi ta ngu? Có tin hay không ta cắt chim ngươi sau đó đút đít, để ngươi cảm nhận dư vị tự mình thông đít mình?”
Sát Vương cũng là không kém cạnh, nàng cực kỳ điêu ngoa, giọng nói đang từ nhẹ nhàng lập tức biến đến chua loét, hướng Lang Vương gầm lên, như một đầu sư tử cái.
Mấy tên tiểu đội trưởng đứng bên cạnh chỉ có thể vỗ chán một cái, nhìn hai tên đầu lĩnh này thầm nghĩ: “Hai vị này lúc nào cũng vậy, không gặp nhau thì thôi, đã gặp nhau là kiểu gì cũng nháo nhào một phen. Chỉ có thể nghiêm túc được vài giây, lại đâu vào đấy... thực là...”
...
Tác: viết nhân vật nữ nói sai chính tả, cũng là bị lẫn theo rồi. ToT
...
Náo loạn một hồi, cả hai mới bình ổn lại.
“Hai vị đội trưởng, vậy tình hình tiếp theo thế nào? Có nên nghe theo tân thủ lĩnh, tiến đánh hai cơ sở của Hư Không thành hay không?”
Tên tiểu đội trưởng vừa hướng Lang Vương báo cáo khi thấy hai vị đầu lĩnh đã dừng nháo sự, liền lập tức quay trở lại chính sự.
“Có chứ, phải tiến đánh! Dù xao người ta cũng nà lam nhân của xư phụ ta a!” Hồng hùng hồn, hướng tên binh sĩ nói.
Bà Lan bên cạnh, âm thầm lắc đầu nghĩ: “không được, càng nói lại càng sai chính tả, sau lần này, phải bắt con bé học lại cơ sở tiếng Việt mới được!”
“Hửm, có ý tứ. Ta cũng đồng ý với ý kiến của Sát Vương, hướng cơ sở của Hư Không thành đánh tới... dù sao thì cá chết lưới rách, không biết nữ thủ lĩnh có cứu được về hay không, nhưng cứ làm một trận ra trò a!”
Lang Vương ngồi một bên, đưa tay liếm mút, một cảm giác mằn mặn đánh sộc vào vị giác lẫn khứu giác.
Đám người xung quanh mặt vẫn là thản nhiên, không có chút biến đổi, bởi cái hình tượng này bọn họ là đã thấy nhiều, nhiều tới mức cảm xúc chai sạn.
“Vậy thì tập kết anh em, một giờ 30 phút sáng chúng ta sẽ khởi hành, tiến về cơ sở gần nhất của Hư Không thành, chờ đến đúng giờ mà bên kia báo, chúng ta lập tức tấn công.
Không cần phải lén lút, cứ vậy chính diện cường công thôi, làm sao để thanh thế càng lớn càng tốt!”
Lang Vương quay người, hướng các tiểu đội trưởng bàn giao.
Hắn không phải kẻ ngu, đầu óc tuy nhỏ nhưng là vẫn có thể dùng.
Khi thông tin từ tổng bộ gửi tới tiến công, hắn liền ngay lập tức biết được ý đồ của đối phương là gì, vậy nên mới lựa chọn cường công, đánh với thanh thế lớn nhất, khiến cho đám người từ tổng bộ Hư Không thành nhận biết, từ đấy thu hút sự chú ý từ địch nhân.
“Hiện tại là 0giờ 47 phút, đi từ đây tới hai căn cứ kia mất khoảng 30 đổ lại, cũng không quá xa. Bảo các anh em tạm thời đánh một giấc, chỉ để vài anh em cố thủ nơi này đi tuần là được!”
Lang Vương hướng mấy tên dưới trướng của mình phân phó, sau cũng quay người rời đi, chờ thời cơ xuất phát.
Sát Vương cũng là hướng các nữ tiểu đội trưởng bên mình ra chỉ lệnh, giống với Lang Vương vừa bàn giao, sau đó cũng quay người rời đi...
Đại sảnh của điện thờ cũng ngay lập tức rơi vào im ắng, chỉ còn những ánh nến lấp loé lung lay tại trong màn đêm, những tàn hương tại trong chiếc lư cũng lác đác rơi rụng...
p/s: mỗi ngày tại hạ sẽ đăng một đến 2 chương, cuối tuần mới xả hết!
14
0
6 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
