TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 240
c240: chui đầu vào rọ

Chiều ngày 5/7/2023, tại chính điện của Hư Không thành.

Người đàn ông mặc bạch bào đang thích thú, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn xuống phía dưới đại sảnh.

Nơi đó lúc này đang đứng một người phụ nữ, mặc hắc bào quanh người, trên khuôn mặt là một chiếc hắc sắc mặt nạ che kín.

Người này không ai khác chính là nữ thủ lĩnh của Hắc Dạ.

“Minh Nguyệt, em thực sự lựa chọn như vậy?” Thủ lĩnh của Hư Không thành mỉm cười, hướng nữ thủ lĩnh Hắc Dạ nghiêng đầu hỏi.

“Em thấy anh nói đúng, chúng ta không thể thay đổi dòng lịch sử, nếu không sẽ càng có nhiều người chết... nên em quyết định rồi, em sẽ từ bỏ việc xuyên thời gian!”

Minh ẩn sau chiếc mặt nạ, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía đối phương.

Nhìn đôi mắt ẩn sâu sự kiên định, người đàn ông mặc bạch bào mỉm cười.

“Ồ, nghe rất chi có lý... anh còn tưởng em đến vì thứ này...” Ngồi vắt chéo chân tại trên chánh điện, hắn hơi tựa người sang một bên, trên tay ve vẩy một khối hình hộp, to bằng lòng bàn tay.

Vừa nhìn, Minh liền nhận ra đó là thứ gì.

Khi cùng Dạ Vũ bàn bạc, nàng đã được đối phương phác thảo, hoạ qua hình thù của lõi nghịch chuyển, hiện tại vừa thấy khối hình hộp này, nàng liền nhận ra đó là gì.

Thấy thủ lĩnh của Hư Không thành đang tùy ý vung vẩy khối hình hộp, nàng thực có chút lo lắng, nhưng để không đánh rắn động cỏ, nàng phải cố gắng ẩn đi dị thường trong tâm.

Ẩn giấu tuy giỏi, nhưng sao qua được đôi mắt sắc bén, tràn đầy tinh quang của tên thủ lĩnh hư không thành.

Minh là không biết, hiện tại đối phương đang sử dụng hai loại thần thông nhìn chằm chằm nàng đây, chỉ cần nhịp tim thay đổi một lần, là ngay lập tức sẽ bị đối phương phát giác.

Và vừa rồi, khi Minh loạn chậm một nhịp, tên thủ lĩnh của Hư Không thành đã ngay lập tức phát hiện sự dị thường.

“Đó là thứ gì?” Minh tràn đầy nghi hoặc, hướng đối phương hỏi.

Nhìn cô nàng diễn cảnh ngây thơ, tên thủ lĩnh của Hư Không thành có chút buồn cười, thầm nghĩ: “Diễn kỹ thật tốt, nhưng tiếc là em gặp phải ta. Với thiên nhãn thông cùng thiên nhĩ thông, không ai có thể nói dối trước mặt ta đâu...”

“Anh... có thể cho em xem, thứ đó là gì được không?” Minh hướng đối phương mỉm cười, bên trong đôi mắt là tràn đầy sự tò mò.

Nhìn nữ thủ lĩnh Hắc Dạ đang đưa tay về phía mình, tên thủ lĩnh hư không thành ngay lập tức thầm nghĩ: “Động tâm rồi sao?”

“Cái này sao? Nó chính là một phần của tàu thời gian. Ta còn đang tính sử dụng nó để dẫn dụ tên đó tới đây! Hiện tại có em nơi này, ta cũng là không cần tới nữa...”

Nói rồi, tên thủ lĩnh Hư Không thành lập tức nắm tay lại, bóp nát khối hình hộp kia, khiến nó ngay lập tức tan thành từng mảnh.

Thấy cảnh này, Minh không còn giữ được bình tĩnh, lập tức kích động hô lên: “Không!”

“Hừ, em tưởng ta không biết tính em sao? Chục năm, suốt hơn chục năm ta đào tạo em, tính em thế nào, ta lại không biết? Muốn chơi kế với ta? Em còn non lắm Minh Nguyệt!”

Tên thủ lĩnh hừ lạnh, phất tay một cái, áo bào màu trắng theo gió phất phới, khiến đống linh kiện đang vương vãi bên trên đều bị bắn bay.

“Khốn nạn Đỗ Phong!” Minh tức giận gầm lên, định quay người bỏ chạy, nhưng lạ thay, mọi sức mạnh của cô đều đã bị biến mất, không còn lấy một tia linh lực trong người. “Chuyện gì thế này?”

“Ta biết em kiểu gì cũng định bỏ chạy, nên trước khi kịp làm ra phản ứng, ta đã giam cầm toàn bộ sức mạnh của em, hiện tại thần hồn cùng linh lực không thể điều động, em sẽ không thể phá hủy giam cầm pháp tắc do ta đặt vào!”

Đỗ Phong nhếch mép cười, nhìn về phía Minh đang tại tức giận dãy dụa.

“Khốn nạn...”

“Thiên Hầu đâu?” Bỏ mặc Minh một bên loạn ngôn, Đỗ Phong hướng về phía ngoài hô lớn.

“Có tôi, thưa thủ lĩnh!” Từ bên ngoài chính điện, vọt vào một tên khí thế mạnh mẽ, không kém gì Minh, cũng là giới toạ cấp.

“Đưa cô nàng này tiến về gian phòng của ta, phục vụ cho thật tốt. Ngày ba bữa ăn đầy đủ, không để tên nào tiến vào kiếm chuyện. Để ta biết được thì chém đầu không tha!” Đỗ Phong hướng tên Thiên Hầu vừa rồi bàn giao.

“Vâng!” Tên Thiên Hầu này cũng là thông minh, không có nhiều lời hỏi cái gì.

Đưa một cô nàng lạ hoắc về phòng riêng, lại chăm sóc, bảo vệ chu đáo như vậy, ngu cũng biết đó là nữ nhân của thủ lĩnh, nên tên Thiên Hầu này cũng là tự biết, không tò mò nhiều chuyện.

“À quên, sau khi đưa cô nàng này rời đi, ngươi gọi Thiên Nhân cùng Thiên Sát tới đây gặp ta!”

Như sực nhớ ra điều gì, nhân lúc tên Thiên Hầu kia chưa đi xa, vội gọi vọng lại phân phó.

“Vâng, thưa thủ lĩnh!” Tên Thiên Hầu kia lập tức quay lại thưa, sau đó một mạch dẫn Minh rời đi.

Dù cho tức giận, nhưng Minh cũng chẳng thể làm gì khác hơn là đi theo tên Thiên Hầu này.

“Ta thực không ngờ, thủ lĩnh của Hắc Dạ lại trở thành nữ nhân của thủ lĩnh bọn ta.” Thiên Hầu đi trước, âm dương quái khí hướng Minh kháy đểu.

Chục năm sống trong tận thế, Hư Không thành cùng Hắc Dạ thế lực thi thoảng hay va nhau, nên Thiên Hầu vừa nhìn đã nhận ra đối phương là ai.

“Hừ, ta làm sao, không đến phiên một tên đội trưởng nhỏ bé như ngươi tới quản!” Minh tức giận, hướng tên Thiên Hầu trừng mắt.

“Haha, ta nhớ năm đó Hắc Dạ thế lực người đông thế mạnh, Hư Không thành bọn ta không theo kịp chống lại, hiện tại lại trở thành tù nhân, không những thế còn là nữ nhân của thủ lĩnh, không biết tư vị ngươi thế nào?”

Thiên Hầu đi trước, hơi liếc mắt về phía Minh nhìn nhìn.

Vì đối phương che kín toàn bộ khuôn mặt, nên hắn không thể thấy rõ được tâm trạng, sắc thái của đối phương.

“Hừ...” Minh chỉ hừ lạnh, không thèm quản đến Thiên Hầu.

“Mà nói tới cũng lạ... ngươi cùng Minh Nguyệt em gái là gì với nhau? Sao ta thấy giọng nói của các ngươi cùng dáng người, la lá nhau a!” Thiên Hầu dừng lại bước chân, ánh mắt tò mò nhìn về phía Minh.

Trong căn cứ, Thiên Hầu là một trong ngũ tướng, cai quản việc bảo vệ an toàn cho Hư Không thành, là cao tầng, nên hắn khá thường xuyên tiếp xúc với thủ lĩnh cùng các thành viên khác.

Minh Nguyệt cũng là một trong những thành viên bí mật của cao tầng, Thiên Hầu hắn không biết cô bé là em ruột, hay em nhận của thủ lĩnh, y chỉ biết, khi gia nhập hư không thành, đối phương đã đi theo thủ lĩnh rồi.

Hiện tại khi gặp người phụ nữ này, hắn lại thấy hai người có đôi phần giống nhau, chỉ là đối phương có chiếc mặt nạ kia che mất nhan sắc, nên không thể thấy được diện mạo của nàng.

“Hừ, ta không biết ai là Minh Nguyệt!” Minh hừ lạnh một cái, chẳng thèm quan tâm tới đối phương, cứ vậy không nhanh không chậm bước đi.

Thấy vậy, Thiên Hầu cũng không tiếp tục tò mò, vội vàng dẫn người phụ nữ này tới gian phòng của thủ lĩnh, xong sau đó nhanh chóng rời khỏi, hướng hai tên đội trưởng Thiên Nhân cùng Thiên Sát đưa tin triệu tập.

Tại chính điện, Đỗ Phong một thân bạch bào đang nhàn nhã nhâm nhi ly rượu vang.

Phải đâu đó khoảng nửa tiếng, phía ngoài chính điện đang có ba thân ảnh vội vàng khoan thai đi vào.

Khi nhìn thấy Đỗ Phong, bọn họ lập tức cung kính hô lớn.

“Đỗ Hoàng Thiên Nhân!”

“Thật là, cái biệt danh xàm xí này tốt nhất các ngươi đừng loạn kêu, thực khó nghe! Cứ gọi ta thủ lĩnh là được.”

Đỗ Phong vắt chéo chân, đủng đỉnh ngồi trên ghế, nhâm nhi ly rượu.

“Không biết thủ lĩnh gọi bọn ta tới là có vấn đề gì muốn phân phó?” Từ trong ba người, đi ra một tên già dặn, khuôn mặt có chút gai góc, thô ráp, hướng Đỗ Phong cẩn thận hỏi.

“Có, lần này ta muốn tấn công Hắc Dạ người... à không, ta chỉ là muốn hướng Hắc Dạ đòi người!” Đỗ Phong thả ly rượu xuống, đôi mắt híp lại nhìn bọn họ.

“Đòi người?” Ba người nhìn nhau, khuôn mặt tràn đầy khó hiểu.

Thiên Hầu thì đầu óc nóng lên, không hiểu cái mô tê gì. Hiện tại bọn họ đã nắm được thủ lĩnh của Hắc Dạ trong tay, thì cần gì phải đòi người gì a!

“Đúng vậy! Thiên Nhân, ngươi thay ta gửi một bức thư quy hàng... không, thư đổi người đi!

Viết là... Hư không thành bọn ta đang giữ nữ thủ lĩnh của Hắc Dạ các ngươi, nếu muốn cứu nữ thủ lĩnh về, hãy giao tên Đỗ Tất Thắng ra. Hắc Dạ sẽ không có chiến tranh, nữ thủ lĩnh cũng sẽ được trả về!... hừm, hừm, là vậy...”

Đỗ Phong đi qua đi lại trước ba tên đội trưởng, miệng ngâm nga.

Bên dưới, tên có hiệu Thiên Nhân cũng là vội vàng ghi chép.

“Xong chưa?” Đỗ Phong quay đầu, hướng tên Thiên Nhân nhìn lại hỏi.

“Đã xong, thưa thủ lĩnh.” Tên Thiên Nhân gật đầu, vội đưa cho thủ lĩnh nhìn xem.

Đỗ Phong tiếp nhận trang giấy đọc qua, thấy đại ý đầy đủ, liền gật đầu hài lòng, sau đó mới hướng đám người bên dưới phân phó.

“Thiên Nhân, ngươi cử người đem tờ giấy này cho Hắc Dạ người. Thiên Sát, ngươi đi ngăn lại đám Sát Vương cùng Lang Vương, không cho bọn hắn trở về Hắc Dạ căn cứ.

Thiên Hầu, ngươi tăng cường phòng thủ, thông báo cho toàn bộ Hư Không thành anh em tiến vào giới nghiêm.

Thiên Nhân, ngươi cũng là đem người qua hỗ trợ cố thủ, phòng đám người Hắc Dạ chó cùng rứt giậu tấn công.”

“Sao cần phải rắc rối như vậy thủ lĩnh? Hiện tại ngoài Thiên Minh cùng Thiên Tài hai người không tại, chúng ta cũng là có Thiên Hầu đội trưởng đang tại giới toạ cấp, cùng tôi và Thiên Sát đội trưởng cấp hoàng đỉnh phong. Nếu tính thêm thủ lĩnh, cũng là có hai cấp giới toạ tồn tại. Có gì phải sợ đám người Hắc Dạ?”

Thiên Nhân khó hiểu, hướng thủ lĩnh đưa ra ý kiến.

“Hừ, thế ngươi nghĩ bọn chúng chỉ có mỗi thủ lĩnh là giới toạ? Không ngại tiết lộ cho ngươi một bí mật, bên đối phương là có hai tên giới toạ cùng một tên cấp hoàng sơ kỳ.

Không những thế còn có một tên cấp quân chủ viên mãn có thể một mình cân lũ hoàng cấp đỉnh phong các ngươi đây!”

Đỗ Phong hừ lạnh, nhìn về phía Thiên Nhân đám người.

“Sao có khả năng, quân chủ cấp không thể nào đánh được hoàng cấp...” Thiên Nhân không tin, hướng Đỗ Phong hô lớn.

“Hừ, tin hay không đến lúc đó tự thân người ra thử nghiệm là biết. Hiện tại buổi họp tới đây kết thúc, mau giải tán!”

Đỗ Phong mất kiên nhẫn, liền phất tay đuổi mấy tên này rời đi.

11

0

6 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.