Chương 238
c238: tin tốt
Đợi khi Cốt Toại rút về bên người, Thắng mới không nhanh không chậm tiến về giữa cây cầu.
Đám zombie bên phía đối diện vẫn là mắt lớn trừng mắt nhỏ hướng bên này nhìn qua.
Khi thấy Thắng xuất hiện, có vài tên nhao nhao muốn lao qua, nhưng đều bị hai tên giới toạ cản lại, áng mắt tràn đầy cảnh giác.
“Quả nhiên, lũ zombie càng cao cấp, trí tuệ càng là vượt trội.” Thắng âm thầm cảm thán một phen, sau không tiếp tục để tâm tới chúng, chuẩn bị bắt tay vào chính sự.
Cây cầu này khá lớn, tất cả đều được xây dựng bởi bê tông cốt thép. Tuy đã qua hàng chục năm, không được tu sửa, nhưng độ bền vẫn là còn, chưa tới mức động cái là đổ, dù sao cũng là cây cầu được xây với giá 5,8 tỷ đồng, không tới mức yếu nhược như vậy.
Nhưng với sức người bình thường sợ là khó phá được, nhưng Thắng không phải người thường, hắn là cái thứ gì đó không thể diễn tả bằng mồm được.
Chỉ thấy hắn lúc này bay lên không trung, bàn tay nắm lại thành quyền, không gian pháp tắc điên cuồng thôi động, tụ tập tại nắm đấm.
Phá không quyền!
Một loại quyền pháp cơ bản trong hệ thống võ học của Dạ Minh, phá không quyền.
Tận dụng không gian pháp tắc, tạo ra một trận rung động thật mạnh tại một chiều không gian, khiến nó vỡ nát...
Phá không quyền vừa ra, không gian liền ong ong cộng hưởng, không khí như chịu phải sóng kích, nhao nhao tản ra tứ phía, đánh úp về phía đám zombie tại đầu cầu.
Hai tên giới toạ tinh thần căng cứng, nhìn chòng chọc vào tên nhân loại đang hư phù trên không trung.
Bọn chúng cảm nhận được, đối phương tuy không quá mạnh, nhưng cái chiêu thức kia lại không hề yếu chút nào.
Khi bọn chúng còn đang mải nhìn, thì nơi xa, Thắng cũng đã hạ quyền đánh xuống, nắm đấm vừa chạm lên bề mặt xi măng, mặt đất liền phát ra vài tiếng răng rắc, sau đó nứt ra, như có động đất tác động.
Chỉ thấy lúc này, cả cây cầu được xây dựng bởi xi măng cốt thép vậy mà bắt đầu dãn nứt, hướng dòng sông sụp đổ.
Hai tên giới toạ lúc đầu còn không biết đối phương là định làm gì, nhưng hiện tại chúng là biết rồi, đối phương là muốn hủy đi con đường thông sang bên kia bờ, hiện tại muốn lao lên ngăn cản cũng đã quá muộn, cây cầu đã hoàn toàn bị huỷ.
Hai tên giới toạ tức giận gầm lên vài tiếng, nhưng lại không dám thả người qua đây.
Bọn chúng là biết, bên kia bờ có hai tên không thể chêu chọc, nếu liều chết chiến đấu, thì khả năng cao bọn chúng sẽ thắng, nhưng là thắng thảm, có thể sẽ chết.
Mà zombie khi có trí tuệ cũng sẽ sinh ra sợ chết tâm tư, nó là xác sống, nhưng cũng là sinh mệnh tồn tại, cuộc đời cũng chỉ có một cái mạng mà thôi, nên thực không dám liều mạng đánh đổi.
Thắng cùng Cốt Toại vẫn là đứng đấy nhìn xem, trông trừng hai tên giới toạ, sợ đối phương bất ngờ phi sang công kích.
Dù khả năng bọn này sẽ không làm điều khờ dại, nhưng là phòng bị vẫn hơn.
Thắng cùng Cốt Toại cứ vậy đứng nhìn, phải đến khi hai tên giới toạ kia kéo theo đám zombie rời đi, Thắng mới là thả lỏng tâm tư.
“Đi thôi, chúng ta quay lại chỗ Minh Vương.” Thắng hướng Cốt Toại nói, xong sau đó đi tới Tiểu Thử bên người, bắt đầu trèo lên.
Cốt Toại cũng là nhảy lên xe máy, quay đầu xe, cùng thần vương phóng trở về.
Cũng chẳng mất bao lâu đi đường, hai người đã tới cánh đồng lúa, nơi các binh sĩ Hắc Dạ đang thi nhau gặt hái.
Những bông lúa chín vàng, thơm mùi mạ, thoang thoảng bay khắp không gian, một khung cảnh thôn quê bỗng hiển hiện trong đầu Thắng.
Nhìn cảnh tượng người người thi nhau gặt lúa dưới ruộng đồng, cộng với mùi lúa mạ chín vất vưởng xung quanh, khiến hắn thực nhớ tới quê nhà, khi các cô, các chú cùng các bác kéo nhau ra đồng gặt lúa.
Khi đó thực vui biết bao, đám trẻ nheo nhóc như hắn chỉ biết lô nghịch phía sau hô hào.
“Tân thủ lĩnh, Cốt Toại vương!” Khi nghe thấy tiếng bô xe máy nổ lại gần, đám người Minh Vương bộ đang gặt lúa liền nhao nhao nhìn lên, khi thấy người tới là Thắng cùng Cốt Toại, liền đứng dậy chào hỏi.
Cốt Toại vương là danh hiệu do chính bản thân Cốt Toại đề ra, bắt các binh sĩ Hắc Dạ phải gọi hắn như vậy. Dù sao đối phương cũng là cao thủ giới toạ, các binh sĩ không thể làm gì khác, đành phải tuân thủ gọi theo.
“Các anh em cứ tiếp tục...” Thắng gật đầu mỉm cười, quơ quơ tay chào các anh em, nhìn như chủ tịch tỉnh về thăm dân nàng vậy...
“Vâng...” Các binh sĩ thấy Thắng hoà đồng như vậy, cũng là mỉm cười dạ vâng.
Chờ cho Thắng đi xa, đám binh sĩ này mới hướng nhau bàn tán, khen cách làm người của Thắng, tuy bá đạo nhưng lại không cậy thế hiếp người, khiến các binh sĩ âm thầm thán phục, kính trọng y.
Đấy, đối xử với người, nếu ngươi chức vụ càng cao, càng tôn trọng người nghèo, người yếu, thì càng dễ thu được tâm họ, còn nếu ngươi cậy thế, khinh thường người ta, thì đổi lại chỉ có dị tâm mà thôi!
Thắng nhanh chóng bỏ lại đám người, hướng về một bên khác rời đi.
Hắn là muốn tìm Minh Vương, tên này là dân bản địa, tuy nhà theo phật giáo, nhưng tuổi trẻ cũng phải đi giao lưu, chắc chắn biết tới vài điểm nhậu nhẹt, hoặc karaoke ôm gì đấy.
Thắng muốn tới những nơi đó, tìm kiếm chút rượu bia.
Hai thứ này tuy tại thế hắn khá ít uống, bởi chỉ những dịp đặc biệt thì hắn mới dùng, mà lúc đó đi làm, nên tối nào cũng là dịp đặc biệt, vì vậy lúc này có chút mắc thèm.
Đi một hồi, tại ngoài đồng rộng lớn kia, Thắng nhìn thấy Minh Vương đang thích thú, người trần như nhộng, đang kỵ lợn, dong duổi trên đồng hoang.
“Minh Vương!” Thắng ngồi trên lưng Tiểu Thử, thong dong đi đến, người chưa tới nơi, giọng đã vang đi trước.
Minh Vương đang phấn khích cùng đầu mãnh trư làm mấy trò con bò, liền lập tức dừng lại, đưa mắt về phía trước, nơi vừa có người gọi tên hắn.
Khi thấy người tới là tân thủ lĩnh, hắn mới thúc mãnh trư một đường lao nhanh, hướng Thắng bên này đi tới.
“Ngài đã xử lý hết đám zombie rồi sao?” Minh Vương hãm lại lợn rừng, khuôn mặt tràn đầy niềm vui thú hướng Thắng hỏi.
“Rồi, lũ zombie đã bị ta cùng Cốt Toại xử lý, cây cầu cũng đã bị bọn ta phá hoàn toàn. Lũ zombie tại bên kia thành phố sẽ không thể tiếp tục sang đây công kích. Từ giờ vùng đất này đã hoàn toàn bình yên, các ngươi có thể yên tâm trồng trọt tại nơi này.” Thắng gật đầu.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Nghe được tin tức này, Minh Vương phấn khích không thôi.
Tận thế khó khăn nhất là gì? Tất nhiên là lương thực rồi.
Hiện tại, mọi thực phẩm trước tận thế đều không thể sử dụng, bọn họ muốn ăn thì chỉ có săn giết hung thú cùng với các loại cây ăn quả và lúa gạo mà thôi.
Hung thú quá hung ác, lại sống thành đàn tại rừng sâu, không phải lúc nào cũng có thể săn bắt.
Cây ăn quả tuy có, nhưng năng suất lại không cao, mỗi mùa chỉ có một vụ, không đủ để cung cấp cho nhiều người cùng dùng.
Chỉ có lúa nước mới đủ khả năng giúp họ duy trì sự sống, cung cấp đầy đủ thực phẩm cho bọn họ, nhưng để có lúa mùa vụ, bọn họ cần phải có một vùng đất an toàn, không có zombie.
Hiện tại nghe Thắng nói zombie đã được giải quyết hết, cây cầu nối sang thành phố khác cũng đã hủy, nơi đây cũng đã an toàn, có thể tự do canh tác, hỏi sao Minh Vương lại không vui.
“Minh Vương này, ngươi có biết gần đây, có chỗ nào từng là quán rượu, hoặc quán hát nào không?.” Thắng hướng Minh Vương tò mò hỏi.
“A, ngài tới đó làm gì?” Minh Vương có chút khó hiểu nhìn Thắng.
“Ta muốn tìm chút rượu về uống...” Thắng chẹp chẹp mồm.
Nhắc đến rượu, hắn thực cảm thấy nhạt mồm, lâu lắm rồi chưa động một hớp, thực muốn thử lại xem nó ra làm sao.
“À... nếu vậy thì ngài có thể đi nơi này, chỗ này... mấy nơi này khi trước đều là bán rượu vang, thấy nghe bảo còn là loại nhập khẩu...” Minh Vương tả qua cho Thắng về hướng đi.
Vì cửa tiệm này nằm tại trung tâm thành phố, nên hắn không thể đi theo dẫn đường được, hiện tại còn phải ở lại cùng các anh em, trông chừng gặt lúa đây.
Với người khác thì nghe không hiểu, nhưng với Thắng thì lại không khó tí nào, bởi hắn cũng là một người dân tại trong thành phố này, tuy là thế giới song song nhưng bố cục khu nhà ở và các cửa hàng cũng không quá sai biệt với thế giới cũ của hắn, nên Minh Vương chỉ cần tả qua, là hắn lập tức hiểu.
Sau khi xác định được vị trí, Thắng liền tạm biệt Minh Vương, cùng các anh em đang hùng hục gặt lúa, rời đi nơi đây.
10
0
5 tháng trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
