TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 218
c218: Kịp thời phản ứng

Tại phía sau núi, thủ lĩnh của Hắc Dạ, người tình trong mộng của Thắng đang phải chật vật chống đỡ những cuộc tấn công liên hoàn của hai tên cấp giới toạ.

Nàng lúc này toàn thân là máu, huyết nhục vấy đỏ cả cơ thể, sức chiến đấu đã không còn, chỉ có thể cắn răng, dùng chút ý chí trụ vững mà thôi.

“Tên nhân loại này thật khó nhai!”

Tên zombie nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía người phụ nữ, tức giận thầm hô.

Hắn cùng Lang Vương đã hợp sức tác chiến, liên tục tấn công, nhưng đối phương thực con mẹ nó khó nuốt, nhất là cái pháp tắc giam cầm kia, tuy không thể gây nguy hiểm gì nhưng thực khiến bọn chúng phải khốn đốn, nhiều lần mất đi tiên cơ hạ sát đối phương.

“Hừ, con ả đó hiện tại đã nỏ mạnh hết đà, sức không còn bao nhiêu, chỉ như cái xác không hồn mà thôi!”

Lang Vương hừ lạnh, tuy nhìn trước mặt đối phương vẫn đang là trạng thái bình tĩnh đứng trong thế phòng thủ, nhưng nó là biết, tên nhân loại này đã sức cùng lực kiệt, bởi đứng trước thính giác bén nhạy của nó, đối phương không thể nào che giấu được...

“Vậy thì cùng lao lên, tiêu diệt tên nhân loại này!”

Tên Zombie cấp giới toạ hướng Lang vương hô, sau đó nhanh chóng huy động sức mạnh hướng về phía người phụ nữ công kích.

Thấy đồng minh ra tay, Lang vương cũng không hề kém cạnh, vội vàng di chuyển cơ thể bước nhanh theo sau.

Nhìn hai tên quái vật đang nhanh chóng hướng mình công kích, người phụ nữ nở một nụ cười khổ, ánh mắt bao trùm một tầng mê vụ nhìn về phía địch nhân.

Khi hai tên quái vật này gần ngay trước mặt, nàng có thể cảm nhận được cái chết đang ngày một gần, cũng chỉ gang tấc nữa thôi, thân xác này sẽ hoá thành từng mảnh...

Kiếp nạn này khó mà thoát khốn, nàng chỉ có thể nhắm mắt lại chịu chết mà thôi.

Trong đầu nàng lúc này lại hiện lên thân ảnh của một người, người mà nàng rất yêu nhưng không dám nói ra, nàng chỉ muốn được cùng người đó gặp nhau lần cuối cùng... như vậy, chết cũng mãn nguyện rồi.

Chỉ tiếc, nàng không nói được một lời yêu thương với đối phương...

Phập...

Tiếng da thịt bị chém nát nhẹ nhàng mà trầm thấp phát ra, khiến nàng phải nhăn lại đôi lông mày thanh tú.

“Hửm? Không đau...”

Người phụ nữ nghi hoặc, liền mở trừng đôi mắt.

Đứng trước mặt nàng lúc này là một bóng lưng hết sức quen thuộc...

“Minh Nguyệt. Theo ta về hư không thành. Từ bỏ ý định quay về quá khứ đi...”

Người đàn ông mặc một thân bạch bào đứng trước mặt người phụ nữ, ánh mắt hiền dịu nhìn vào khuôn mặt đang được che kín bởi chiếc mặt nạ hắc sắc này.

“Đỗ... Phong, anh tốt nhất là giết em đi, vì em sẽ không từ bỏ!”

Đôi mắt vừa mới long lanh của người phụ nữ lập tức sắc bén, nhìn về phía người đàn ông.

“Haizzz, thực sự anh không còn gì để nói... nhưng dù em có làm thế nào, tên đó vẫn sẽ đến tìm anh!”

Tên đàn ông mặc bạch bào thở dài, nhìn về phía người phụ nữ tràn đầy yêu thương.

“Em...” Người phụ nữ còn đang định phản bác thì người đàn ông kia đã vội biến sắc, đôi mắt phát ra vài tia sát ý mang theo chút lạnh lùng.

“Không được, là lũ người ngoài hành tinh! Bọn chúng đang hướng trái đất xâm nhập!”

Người đàn ông bạch bào lập tức quay về phía người phụ nữ nói.

“Minh Nguyệt, hiện tại tình hình nguy cấp, ta đi trước. Còn căn cứ Hắc Dạ đã có ‘tên kia’ em không cần quá lo lắng...

Và hãy nhớ, dù tên kia có nói gì, làm gì, em cũng không được siêu lòng mà trao thân. Nghe rõ chưa? Nếu không chúng ta sẽ phải hối hận...”

“Em... biết rồi.” Người phụ nữ gật đầu đồng ý.

Thấy đối phương đã gật đầu, người đàn ông mới yên tâm quay người bay đi, để lại người phụ nữ cùng hai cái xác chết đang nằm lăn lóc một bên.

Chính điện của Bảo Quang tự.

“Minh Vương, bọn chúng quá đông!”

Một tên binh sĩ đầu đầy mồ hôi, toàn thân nhễ nhại lao tới bên người Minh Vương hô lớn.

Sau khi bị tên zombie cấp hoàng kia phá ra một thông đạo, vì phải liên tục điều động hoả chủng tới đó vây lại dẫn tới Minh Vương đã hao mòn lượng lớn thần hồn, hiện tại hắn cũng chẳng thể gắng gượng quá lâu, theo thời gian, những ngọn lửa đang rực cháy cũng dần ảm đạm, để bọn zombie nắm bắt được cơ hội mà lao vào.

“Khốn nạn... các anh em, mau chia ra làm hai đạo. Đạo một cố gắng phòng thủ, chống lại lũ zombie đang tràn vào, đạo hai nghỉ ngơi năm phút, sau đó thay phiên nhau...”

Hiện tại chẳng thể làm gì khác hơn, bọn họ chỉ có thể cố gắng câu kéo, chỉ mong sao lũ quái vật này không tìm thấy được hi vọng, quay người rut lui.

Nghĩ thì hay lắm, nhưng thực tế lại như một gáo nước lạnh dội lên đầu.

Càng không thể vào, bọn zombie càng điên cuồng tiến tới, bỏ mặc sức nóng hừng hực từa phía tường lửa, cứ vậy mang theo hoả diễm từ tường lửa đánh vào đám binh sĩ Hắc Dạ, khiến đại quân trở nên hoảng loạn.

“Không được, cứ như vậy Hắc Dạ chẳng mấy chốc sẽ toàn diệt...”

Nhìn các anh em đang chật vật chống đỡ, Minh Vương cắn răng, cố gắng thôi động ngụy hoả pháp tắc, đốt cháy lũ zombie đang lao qua tường lửa.

Ngọn lửa vẫn vậy, vẫn hừng hực đốt cháy, rực đỏ trong màn đêm vô tận.

Nhìn từ phía trên nhìn xuống, có thể thấy được sự khủng bố của bức tường lửa này, đang hừng hực thiêu rụi mọi thứ dám tiến vào trong.

Tuy mạnh mẽ là vậy, nhưng đám zombie vẫn như lũ thiêu thân, cắm đầu cắm cổ lao vào, mặc kệ mọi thứ, lúc này trong tầm mắt cùng đầu não của chúng chỉ có lượng lớn thức ăn bên trong mà thôi.

Cũng vì sự điên cuồng đó mà Minh Vương càng phải liều mình thôi động pháp tắc...

Nếu đánh lâu dài, lũ zombie từ từ tiến công thì Minh Vương còn có đủ tự tin câu kéo đến sáng, nhưng bọn zombie này nó điên cuồng lắm, dù đã thiêu rụi đâu đó khoảng ngàn tên rồi nhưng vẫn như muối bỏ biển, vẫn ồ ạt lao vào bên trong, kẻ trước người sau, toàn bộ sát thương đều được nhóm đi đầu cùng đi hai bên chặn lại, giúp nhóm giữa an toàn thoát khỏi tường lửa, tiến về phía các binh sĩ tấn công.

“Không được!” Minh Vương đỏ gay khuôn mặt, điên cuồng vận chuyển pháp tắc hướng tường lửa gia tăng sức nóng, khiến toàn bộ đám zombie vừa bước vào trong đã bị bốc hơi, các binh sĩ Hắc Dạ cũng vì thế mà như miếng thịt đặt trên giá nướng, mùi thịt khét ngào ngạt.

Cũng vì tăng cường sức cháy của tường lửa, mà thần hồn Minh Vương đang nhanh chóng sói mòn, chẳng còn bao lâu là cạn đáy.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Minh Vương bất lực nằm sõng soài trên mặt đất, bức tường lửa đang hừng hực khí thế cũng vì mất đi nguồn năng lượng duy trì mà dần dần nhỏ lại.

“Minh Vương!” Các binh sĩ Hắc Dạ sợ hãi, nhao nhao tiến tới đỡ người đàn ông này.

“Xin... xin lỗi... các.. anh em...” Minh Vương hư nhược nằm trong vòng tay của một tên binh sĩ, miệng mấp máy thì thào.

“Không sao đâu, bọn tôi biết, anh đã cố hết sức rồi!” Người binh sĩ đỡ Minh Vương lắc đầu, khuôn mặt đen xạm vì sức nóng từ hoả diễm nhếch lên mỉm cười.

Lúc này, đám zombie phía ngoài khi thấy bức tường lửa đang dần ảm đạm, nhân loại dần xuất hiện trong tầm mắt, bọn chúng liền lập tức huyết hồng con ngươi, hào hứng lao vọt vào bên trong.

Thấy lượng lớn zombie ồ ạt xông vào, đám binh sĩ Hắc Dạ lập tức mất hết hy vọng, thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.

“Xong, chúng ta chết chắc rồi...”

Cả chiến trường lúc này đang tràn đầy bi thương cùng bất lực, không ai còn sức cầm khiên chống lại lũ zombie nữa...

“Lũ yếu đuối này! Cuộc sống nhiều cái thú vị, nữ nhân chưa chơi mà đã chịu chết? Ngu ngốc, mau đứng lên a!”

Bỗng không biết từ đâu phát ra một tiếng rống thật lớn, vang vọng toàn bộ chiến trường, khiến các binh sĩ còn đang đờ đẫn liền mờ mịt, đưa ánh mắt về phía thanh âm phát ra.

Nơi đó lúc này đang có một quả cầu màu xanh lam, xung quanh có vài chi lưỡi kiếm sắc nhọn được hợp thành từ không khí, mỏng manh mà sắc bén, đang bay với vận tốc cực nhanh hướng đám zombie vọt tới.

Oanh!!!

Một tiếng nổ lớn, vang vọng cửu thiên.

Một cơn cuồng phong mạnh mẽ, bay ra tứ phía, đánh giết lượng lớn zombie, có một số binh sĩ Hắc Dạ ngồi phía ngoài, gần với đám zombie cũng bị những cơn gió này xoẹt qua má, để lại một tia vết thương.

“Cái này...” Các binh sĩ kinh ngạc nhìn cảnh tượng kinh khủng này.

Chỉ một khối cầu đó mà dễ dàng tiêu diệt lượng lớn zombie.

Lúc này, nơi vừa bay ra quả cầu xanh lam có lưỡi kiếm đó xuất hiện một tên nhân loại mang bộ đồ bó sát kỳ quái, đang bay về nơi đây với vận tốc cực nhanh, cùng với một tiếng hét lớn.

“Phong độn, rasenshuriken!!!”

Khối cầu thứ hai bắn xuống, đánh vào trung tâm đàn zombie, lập tức hoá thành một trận phong bạo tàn sát lũ quái vật, những tên zombie xấu số nằm trong phạm vi công kích đều bị xé thành mảnh vụn.

Các binh sĩ Hắc Dạ thấy được cảnh này liền lập tức vui sướng.

“Các ngươi còn đứng đấy làm gì? Muốn chết chung với lũ zombie hay sao? Còn không mau rút lui? Muốn ta nhỡ tay giết nhầm sao?”

Thắng trôi nổi trên hư không, thu hồi lớp bọc da đầu, để lộ khuôn mặt anh tuấn tiêu sái nhìn về phía đám binh sĩ còn đang vui sướng bên dưới.

“Là... là tân thủ lĩnh!!!” Không biết là tên nào hô lớn, khiến toàn bộ binh sĩ bên dưới phấn khích hùa theo: “Tân thủ lĩnh uy phong!”

Nằm một bên Minh Vương tò mò, hướng một tên binh sĩ dò hỏi, thì mới biết được, thì ra người đàn ông vừa cứu bọn họ là tình nhân của nữ thủ lĩnh, nên được các anh em Binh Vương phong thành tân thủ lĩnh.

“Mau rút lui, chiến trường này cứ để ta xử lý!”

Nghe đám người gọi mình là tân thủ lĩnh, Thắng sướng, con mẹ nó, các chú cứ đi nghỉ ngơi, việc còn lại anh tới xử lý...

Cả đám binh sĩ lúc này cũng đã nhao nhao rút vào trong chính điện, chỉ để lại Thắng một mình trơ trọi tại trước sân với hàng ngàn tên zombie.

Lợi dụng phong hệ pháp tắc, Thắng gia trì lên thân thể, để bản thân hư phù trên không trung, đưa tay ra tụ lực, lại một khối cầu phong nhận thủ lý kiếm xuất hiện.

Phong độn, rasenshuriken!!!

Liên tục vất ra vài thanh thủ lý kiếm, Thắng dễ dàng diệt sát lũ zombie, khiến cả đám binh sĩ Hắc Dạ trợn mắt há mồm nhìn Thắng, kinh hãi không thôi.

9

0

6 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.