Chương 219
c219: kết thúc
Sau khi được người đàn ông mang trang phục bach sắc cứu, nữ thủ lĩnh Hắc Dạ cũng đã quay trở về chính điện của Bảo Quang tự.
Dù từ đối phương nhắc nơi đây đã an toàn, không cần phải lo lắng, nhưng nàng vẫn là sợ có bất chắc, nên vội nhanh chóng tiến về chính điện.
Nhưng khi nhìn thấy tràng cảnh nơi đây, nàng không kìm lòng được mà hít một hơi khí lạnh.
Lúc này, toàn bộ sân trước của chính điện nằm chất đống lớn xác zombie, khắp nơi la liệt chân tay, thịt vụn bị rasenshuriken chém nát, không còn hình thù, máu me che phủ toàn bộ ngôi chùa nổi tiếng, Ba Vàng.
“Thủ lĩnh!” Các binh sĩ Hắc Dạ đang mệt mỏi dưỡng thương, khi nhìn thấy thân ảnh của nữ thủ lĩnh liền vui sướng hô lớn.
“Có chuyện gì sảy ra?” Nữ thủ lĩnh kinh ngạc hướng các binh sĩ dò hỏi.
“Là tân thủ lĩnh, anh ấy đã một mình dẹp toàn bộ lũ zombie, cứu bọn tôi một mạng!” Một tên binh sĩ vui sướng hô lên.
“Đúng, là tân thủ lĩnh đã ra tay. Vừa rồi anh ta đánh ra một chiêu rất khủng bố, nó như thế này... thế này...” Một tên khác cũng không kìm được mà đứng lên phụ hoạ, hai tay quơ quơ muốn diễn tả cho thủ lĩnh của mình xem.
Các binh sĩ khác xung quanh cũng phấn khích, giống như người vừa giải quyết lũ zombie trong một nốt nhạc là bọn họ vậy.
Thấy binh sĩ mình vẫn còn sống, chưa toàn diệt, khiến người phụ nữ này thả lỏng một hơi, thầm vui sướng trong lòng, kèm theo đó là chút ngại ngùng tư vị, bởi từ lời nói của đám binh sĩ, nàng là biết ‘tân thủ lĩnh’ mà đám người này nói tới là ai.
Đưa mắt xung quanh, không nhìn thấy thân ảnh của đối phương khiến nữ thủ lĩnh có chút lo lắng, liền quay sang đám người chất vấn.
“Người kia đâu rồi?”
Nghe thủ lĩnh mình hỏi, đám binh sĩ mới nhìn nhau mỉm cười, giọng điệu này hẳn là cả hai đang giận hờn vu vơ đi, vì không muốn làm hoà trước nên mới dùng cái giọng điệu này, tuy tỏ ra không thân mật nhưng là vẫn thể hiện rõ sự lo lắng a!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cả lũ thực không dám cầm ra chêu chọc nữ thủ lĩnh, rất sợ rước họa vào thân...
“Thủ lĩnh, tân thủ lĩnh vừa mới rời đi nơi đây, hẳn là đang tại cổng chính đẩy lui đám zombie. Ngài cứ yên tâm ngồi đây nghỉ ngơi, người ta cũng rất là mạnh nha, không phải yếu kém tầm thường...”
Nghe mấy tên binh sĩ nói nói, nàng cũng bớt đi phần nào lo lắng, nhưng thực sự không nhìn thấy thân ảnh của đối phương, nàng là có chút không an tâm.
Muốn hướng cổng chính của ba vàng đi tới, xem xét tình hình của Thắng ra sao thì bỗng một cơn mệt mỏi ập tới, khiến nàng phải khụy xuống.
Vừa rồi sau trận chiến với hai tên giới toạ, nàng đã hoàn toàn mất hết sức lực, hiện tại chỉ còn ý chí điều khiển bản thân, nên lúc này vì không chịu được mà khụy xuống.
“Thủ lĩnh...” Cả đám binh sĩ khí thấy tình trạng của thủ lĩnh mình, liền nhao nhao đi tới nâng đỡ.
Không còn chút sức nào, nữ thủ lĩnh đành phải để người mình đưa về gian phòng nghỉ ngơi.
Lúc này, ngay tại cổng chính của chùa ba vàng.
Thắng đang một bên cầm khiên Quang Minh, chiếu rọi cả một vùng, đẩy lui lũ zombie, một bên thì để Dạ Vũ ra sức thôn phệ những cái xác của zombie cấp vương cùng những con zombie cấp thấp khác...
Dù là một cái xác cấp tông, hắn cũng không cho Dạ Vũ được phép bỏ qua.
Hiện tại đang trong tình trạng người nghèo vượt khó, không thee chê vài đồng tiền nhỏ, thịt muỗi cũng là thịt, một nghìn cũng là tiền, tuy ít nhưng nếu chất đầy thì sẽ là một vấn đề khác, cho nên Thắng không muốn Dạ Vũ bỏ qua chúng.
Dưới sự thúc ép của tân thần vương, Dạ Vũ chỉ có thể ra sức cắn nuốt toàn bộ những cái xác hôi thối này, dù không ngon miệng cũng phải nhắm mắt mà nuốt.
Đâu đó khoảng gần tiếng đồng hồ, toàn bộ xác chết tại dưới cổng chào ba vàng đã bị Dạ Vũ thôn phệ hết, chỉ để lại xác của đám binh sĩ Hắc Dạ tử trận.
Thắng thực không muốn cho Dạ Vũ cắn nuốt bọn họ, dù sao đó cũng là đồng loại mình, tuy trong quá trình cắn nuốt hắn có thể lựa chọn không thấy nhưng cảm giác lương tâm day dứt khá là khó chịu, nên hắn quyết định để lại những cái xác này, chôn cất mồ mả cho bọn họ đàng hoàng.
Việc tấn cấp cũng không quá khó khăn như Thắng, nên sau khi thôn phệ lượng lớn xác chết, Dạ Vũ lập tức như cưỡi tên lửa, từ cấp hoàng đỉnh phong tiến vào giới toạ tầng thứ.
Hiện tại cơ thể Dạ Vũ đã có thể tự trôi nổi, không cần tới ngụy pháp tắc hệ phong gia trì cũng có thể bay.
Hơi thở cấp giới toạ thả ra, khiến toàn bộ lũ zombie sợ hãi bỏ chạy.
Nhìn bọn xác sống này nháo nhác rút lui, Thắng cũng lười truy đuổi, hắn lập tức quay người hướng chính điện phóng đi.
Chỉ mất chưa đầy một phút, hắn đã đứng tại trên đỉnh đầu mọi người.
“Tân thần vương uy vũ, tân thần vương uy vũ!”
Đám binh sĩ đứng phía dưới há to mồm miệng hướng thân ảnh đang trôi nổi trên không hô hào.
Thắng hài lòng gật đầu, sau đó từ từ hạ xuống thềm đá của chính điện, hướng đám binh sĩ bàn giao.
“Lũ zombie đã bị đuổi khỏi nơi đây, những anh em nào còn sức thì theo ta đi thu dọn chiến trường, chôn cất các anh em chiến sĩ đã tử trận.
Còn những anh em nào đang bị trọng thương hoặc không còn sức lực thì ở lại nghỉ ngơi an dưỡng...”
“Tân thần vương, ta còn khoẻ a...”
Đám binh sĩ tranh nhau, bọn họ sau khi chui vào chính điện nghỉ ngơi, sức khỏe cũng đã hồi được đôi phần, hiện tại không dám nói là khoẻ như voi nhưng để đi thu dọn chiến trường thì vẫn là được.
Thắng thấy vậy cũng không ngăn cản cái gì, bọn họ là muốn đích thân đi đưa tiễn đồng bạn, nên hắn cũng không nhiều lời, lập tức dẫn theo một nửa binh sĩ rời đi, còn nửa khác thì hướng sau núi.
Sau khi Lang Vương bị diệt sát, đám hung thú sau núi liền như rắn mất đầu, lập tức sợ hãi bỏ chạy, không còn tiếp tục tấn công Bảo Quang tự, cho nên đám người Hắc Dạ mới không sợ chết mà hướng sau núi đi tới, bọn họ còn là đang nghĩ tất cả là do tân thủ lĩnh làm đây.
(Bật mí một chút, đúng là do main làm :3 )
Tại gian phòng của nữ thủ lĩnh, người phụ nữ vẫn đeo trên mình chiếc mặt nạ hắc sắc, đôi mắt long lanh đầy tình ý nhìn về phía bóng lưng ngày một xa của Thắng.
Vừa rồi vì những tiếng hô hào của đám binh sĩ, đang nghỉ ngơi trong phòng nàng liện bị đả động, lập tức rời giường đứng cạnh cửa ngóng trông, khi thấy Thắng vẫn an toàn, nàng mới thực sự yên lòng.
Dù biết tình cảm của mình là ngang trái, nhưng nàng vẫn là không kìm được trái tim đang thổn thức này.
Chẳng phải ngày xưa có rất nhiều trường hợp em vợ cùng anh rể yêu nhau hay sao? Vậy thì nàng cùng với người đàn ông này có gì mà không thể tới với nhau được?
Nàng miên man suy nghĩ cố gắng tự thuyết phục mình, nhưng khi nghĩ tới cảnh chị mình sống lại, thấy hai người đang tằng tịu với nhau, liệu có chịu tha thứ? Cùng nàng lấy một chồng?
Nếu đặt cương vị là nàng, chắc chắn sẽ không rồi... vì vậy cái cuộc tình này, nàng là quyết định cắt đứt nó, vất sang một bên...
...
Thắng cùng đám binh sĩ Hắc Dạ thu gom toàn bộ xác chết của các tử sĩ vào chung một chỗ, chất thành một đống lớn, chờ các binh sĩ đọc kinh tiễn đưa, rồi mới đốt xác thiêu hủy.
Sau khi đã xong xuôi đâu đấy mọi việc, Thắng mới cáo từ mọi người, hướng về gian phòng nghỉ ngơi, việc còn lại hắn là không tiếp tục quan tâm.
Ngụy pháp tắc không phải là chuẩn pháp tắc, nên khi dùng và phát huy nó tới cực đại, Thắng đã phải thôi động lượng lớn thần hồn bản thân, khiến tinh thần hắn giờ đây hoàn toàn mệt mỏi.
Vác cái thân chán trường này về phòng, hắn cứ vậy lăn quay ra giường mà ngủ. Dạ Vũ vì đang cùng Thắng là một thể, nên cũng theo chủ nhân tiến vào ngủ sâu.
Bầu trời đêm khuya hiu quạnh, vắng bóng ánh trăng sáng, khiến toàn bộ không gian thêm phần hắc ám, chết chóc.
9
0
6 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
