TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 9.3: Bò lổm ngổm trong bóng tối, đu như dây leo

[Bác nào bình luận câu trên chắc là Phật tổ chuyển kiếp. Tránh ra giùm cái, tôi hút thuốc sợ cháy ra... xá lợi!]

[Chỉ mình tôi lo Sở Y Y tinh thần có vấn đề à?]

Livestream náo loạn, khán giả bàn tán không ngớt.

Ngay sau đó, đoạn video Sở Y Y bò dưới đất rượt khỉ, đu dây như Tarzan lập tức bị quay lại, đăng lên Weibo.

Hashtag #SởYYĐạiChiếnKhỉRừng# leo thẳng lên top hot search.

Bất cứ ai xem đoạn clip đó, đều há hốc miệng, sau đó... không hẹn mà cùng nhau comment một chữ: “6” (chất phát ngất).

Thậm chí, có người còn chia sẻ clip lên cả mạng xã hội quốc tế.

Chẳng mấy chốc, đoạn video nổ viral toàn cầu.

Hàng loạt netizen nước ngoài đổ xô vào phòng livestream để tận mắt chứng kiến nữ minh tinh hành xử như dã nhân.

Bởi vì... xưa nay chưa ai thấy người phụ nữ nào có thể đuổi đánh khỉ giữa núi rừng như phim hành động.

Cũng chưa từng thấy ai bò trườn, đu dây trong rừng như sinh vật hoang dã, khiến động vật rừng run cầm cập như gặp sát tinh.

Mấu chốt là: cô ấy còn rất xinh!

Và thế là... Sở Y Y nổi đình nổi đám khắp toàn cầu.

Hải Thành.

Tập đoàn Phó thị.

Phó Ngự bước ra từ thang máy tầng cao nhất, khoác trên người bộ vest cắt may hoàn hảo, dáng đi thẳng tắp, toát ra khí chất của một ông chủ sinh ra để ngồi ghế cao.

Vừa đi ngang bàn thư ký, anh bất ngờ dừng bước.

Trợ lý Tần Tả đang cười ngu trước màn hình điện thoại.

Phó Ngự nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

“Giờ làm việc, cười cái gì thế?”

“Phó... Phó tổng! Ngài về nhanh quá…” Tần Tả giật mình, lúng túng úp điện thoại xuống bàn, đứng bật dậy, gãi đầu đầy tội lỗi:

“Tôi... tôi đang chuẩn bị làm việc mà.”

Phó Ngự chẳng nói nhiều, lạnh lùng ra lệnh:

“Đưa điện thoại đây.”

Giọng điệu không cho phép cãi lời khiến Tần Tả toát mồ hôi lạnh.

Anh ta đành ngoan ngoãn mở khóa, hai tay dâng điện thoại lên.

“Phó tổng… tôi đang xem livestream chương trình của Sở Y Y ạ.”

“Ngài không biết đâu, show này chất cực! Tổ chương trình thả khách mời vào rừng hoang, gắn camera mini quay lén cả quá trình sinh tồn luôn.”

“Mới hôm qua thôi, khách mời lộ rõ bộ mặt thật – ai cũng hai mặt, chỉ có Sở Y Y là vẫn ngang tàng như thường, khinh đời không che giấu luôn!”

“À, vừa nãy cô ấy còn đuổi khỉ giữa rừng đấy ạ! Tôi đang xem đoạn đó, Phó tổng xem không?”

Biết Phó Ngự từng gặp riêng Sở Y Y, lại từng cho cô tá túc ở biệt thự riêng, nên Tần Tả cố tình lôi kéo, tranh thủ hóng chuyện.

Anh ta nhanh tay mở video, đưa tới trước mặt Phó Ngự.

Người đàn ông khẽ cúi đầu, đôi mắt đen như mực dán vào màn hình.

Chỉ mấy giây sau khi xem đoạn video Sở Y Y “quẩy tung rừng”, gương mặt Phó Ngự cứng lại, đáy mắt thoáng chút kinh ngạc.

Nhưng rồi, anh nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm hiện lên tia lo lắng mơ hồ.

“Hình như tinh thần cô ấy có vấn đề…”

Trầm ngâm vài giây, Phó Ngự lạnh giọng ra lệnh:

“Liên hệ mấy chuyên gia tâm lý, bảy ngày sau cho họ đến Hải Thành một chuyến.”

Tần Tả tưởng anh bị bệnh, giật mình hỏi:

“Phó tổng, ngài bị sao vậy ạ?”

Phó Ngự liếc lạnh:

“Làm theo lời tôi, đừng hỏi nhiều.”

Tần Tả vội cúi đầu:

“Rõ!”

Phó Ngự quay người bước vào văn phòng.

Nhưng đi được hai bước, lại đột ngột quay đầu hỏi:

“Cái chương trình Sở Y Y đu dây rượt khỉ ấy, tên là gì?”

Tần Tả sững người:

“Dạ?! À, tên là Sinh tồn nơi hoang dã.”

Vừa vào phòng làm việc, Phó Ngự không mở máy tính như mọi ngày mà lấy điện thoại, gõ tìm “Sinh tồn nơi hoang dã”.

Anh xem sơ lại diễn biến ngày hôm qua.

Khi thấy cảnh Sở Y Y đấu tay đôi với Minh Châu và Cố Hiên, rồi danh tiếng đảo chiều mạnh mẽ, anh bất giác cong môi cười, trong lòng thấy vui thay cho cô.

Kế đó, anh truy cập vào livestream.

Số lượng người xem hiện tại: hơn 3 triệu người… à không… hơn 300 triệu người!!!

Phó Ngự nhíu mày kinh ngạc:

“Toàn dân Hoa Hạ có mười mấy tỷ, mà một mình chương trình này chiếm tới ba trăm triệu lượt xem?!”

Anh còn chưa biết, Sở Y Y đã bùng nổ ra tận nước ngoài.

Trong số hàng trăm triệu người kia, có không ít khán giả quốc tế đang cùng nhau… xem Sở Y Y đu dây đánh khỉ.

Còn bên trong rừng rậm...

Sở Y Y — đầu óc lúc này chỉ còn đúng một từ: KHỈ!

Sau ba tiếng rượt đuổi liên tục, đám khỉ đã kiệt sức.

Từng con thở hồng hộc, mặt mày mệt mỏi như vừa chạy marathon không đích.

Còn cô thì sao?

Vẫn nhanh như gió, dẻo như dây thun, thở đều như... mới khởi động.

Cô nhảy lên, túm chặt con khỉ đầu đàn đang thở không ra hơi, bạt tai một cú nổ trời.

“Chính mày dẫn bầy khỉ phá đồ của bà đúng không?”

“Dám động vào đồ của bà à? Dù không phải người, bà cũng lôi đầu mày ra xử cho bằng được!”

4

0

1 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.