0 chữ
Chương 28
Chương 10.1: Sở Y Y làm được, bọn họ cũng làm được!
Sở Y Y xắn tay áo, tung một trận mưa đòn vào khỉ đầu đàn, đấm đá liên hoàn đến mức cái mặt nó bầm dập tím tái, sưng vù như trái cà tím.
Khi cô thả nó ra, nó chỉ còn biết nằm bẹp dưới đất, thở không ra hơi, muốn bò cũng không bò nổi.
Ánh mắt Sở Y Y lạnh như băng, quét một vòng đầy sát khí về phía đám khỉ còn lại.
Cô đảo mắt một lượt, xác định mục tiêu, sau đó... lại đu dây phi thân đi bắt tiếp con khác.
Đám khỉ gào thét loạn xạ, vừa kêu vừa bỏ chạy toán loạn như ong vỡ tổ.
Nhưng tốc độ của chúng không thể nào nhanh bằng Sở Y Y.
Mức độ linh hoạt? Cũng thua xa.
Cô nhẹ nhàng như sóc, nhanh như chớp, bắt được từng con một rồi lôi ra... xử đẹp.
Kết quả:
Cả bầy nằm la liệt, mặt mũi bầm dập, mắt lệ rưng rưng, tay chân run rẩy như cầy sấy, ánh mắt nhìn Sở Y Y đầy sợ hãi tột độ.
Sở Y Y gằn giọng, rít từng chữ:
“Tụi bây nên thấy may là còn được nhà nước bảo vệ, chứ không tao đã chặt tay chặt chân từng đứa rồi!”
“Tụi bây sao giống y chang đám khỉ trên núi Nga Mi vậy? Chuyên phá đồ, phá xong còn giả vờ ngây thơ!”
“Lần sau còn dám mò tay vào đồ của tao nữa, dù có là động vật cấp II cần bảo vệ, cũng đừng mong tao tha!”
“Hại bà hỏng lều, mất đồ, còn làm bà tiêu cả bữa sáng!”
“Xí! Một lũ... rác rưởi!”
Dứt lời, cô quay ngoắt người, đu dây vù vù trở về như chưa hề có một trận chiến sinh tử nào.
Trên đường về, cô tiện tay bắt luôn một con gà đang đẻ trứng, xách cả gà lẫn trứng về trại.
Bình luận nổ tung trời:
[Sở Y Y đúng kiểu “một đòn đều có phần”, con khỉ nào phá là con đó ăn đòn, không bỏ sót!]
[Quá đỉnh! Tôi còn không tưởng tượng nổi bắt được khỉ trong rừng, cô ấy làm như đi siêu thị ấy!]
[Không còn từ nào để diễn tả sự khâm phục của tôi nữa… ngoại trừ: lạy chị!]
[Sở Y Y, chị là thần tượng đời tôi!]
[Chị bỏ đóng phim đi, mở lớp dạy võ đi chị! Em đăng ký đầu tiên luôn!]
[Nói thật nhé, Sở Y Y mạnh thật đấy, nhưng gặp tôi là cô phải...]
[...xin tha đúng không?]
[Tôi lại thấy... tội mấy con khỉ. Tụi nó đâu biết gì đâu, thấy lạ thì nghịch tí thôi mà. Bản năng của động vật thôi, sao lại bị đánh tơi tả như vậy?]
[Đúng rồi đó, Sở Y Y cũng hơi quá đáng rồi. Khỉ không có não, nhưng cô ấy là người, cũng không nên nhỏ nhen vậy chứ.]
[Ủa alo? Trách Sở Y Y chi? Do tổ chương trình cố tình dắt khỉ tới phá đồ người ta mà!]
[Mất hết đồ dùng giữa rừng rậm là mất luôn đường sống đó! Cô ấy tức giận là chuyện bình thường. Trong môi trường thật sự hoang dã, không ai bảo vệ thì cô ấy sống được mấy ngày?]
[Nếu là tôi, tôi còn xử nặng tay hơn!]
[Sở Y Y ít ra còn nhớ tụi nó là động vật được bảo vệ, không gϊếŧ là còn nhân đạo rồi đó!]
Về lại nơi cắm trại, nhìn cảnh tượng trước mắt mà Sở Y Y muốn phát điên lần nữa.
Toàn bộ đồ đạc bị lũ khỉ biến thành bãi chiến trường.
Sở Y Y hít sâu một hơi, nhắm mắt kìm lửa giận, cố gắng giữ cho mình khỏi phát nổ.
Mở mắt ra, cô siết tay lại, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Lều trại: nát như bánh tráng, không cứu được.
Giường hơi: xì hết hơi, không còn hình dáng.
Túi cứu thương: bị ném vỡ, cồn sát trùng, thuốc đỏ văng tung tóe, băng gạc thì bị xé nát như giấy vụn.
Giấy vệ sinh: bị cào rách tơi bời, giấy bay lả tả như tuyết rơi đầu xuân.
May mà quần áo sạch cô gói trong túi chân không, không thì cũng tiêu luôn.
Dụng cụ đi vệ sinh dùng một lần tuy bị lôi ra ngoài, nhưng... vẫn còn dùng được.
Sở Y Y nhìn một lượt, khẽ nghiến răng:
“Mẹ nó… đám khỉ này thù dai ghê.”
Nhưng cô không than phiền, cũng không yếu đuối.
Cô làm được — người khác cũng làm được.
Dụng cụ vệ sinh cá nhân thì rơi tứ tung, bàn chải đánh răng còn bị bẻ gãy làm đôi, nhưng Sở Y Y rửa sạch rồi... vẫn gắng gượng xài tiếp được.
May sao cô còn mang theo một bộ dụng cụ nấu ăn dã ngoại, gồm một kiềng ba chân nhỏ và một cái nồi sắt tí hon.
Mấy món này chắc chắn, khỉ cũng khó lòng phá được, nên vẫn nguyên vẹn như mới.
Gia vị thì đổ mất một phần.
Sở Y Y bắt tay vào phân loại lại đồ đạc — cái gì còn dùng được thì giữ lại gọn gàng, cái gì hỏng thì dứt khoát vứt qua một bên.
Cô gom vài cành cây khô, nhóm một đống lửa, sau đó mang con gà vừa bắt được lúc nãy ra suối làm thịt.
Khi cô thả nó ra, nó chỉ còn biết nằm bẹp dưới đất, thở không ra hơi, muốn bò cũng không bò nổi.
Ánh mắt Sở Y Y lạnh như băng, quét một vòng đầy sát khí về phía đám khỉ còn lại.
Cô đảo mắt một lượt, xác định mục tiêu, sau đó... lại đu dây phi thân đi bắt tiếp con khác.
Đám khỉ gào thét loạn xạ, vừa kêu vừa bỏ chạy toán loạn như ong vỡ tổ.
Nhưng tốc độ của chúng không thể nào nhanh bằng Sở Y Y.
Mức độ linh hoạt? Cũng thua xa.
Cô nhẹ nhàng như sóc, nhanh như chớp, bắt được từng con một rồi lôi ra... xử đẹp.
Kết quả:
Cả bầy nằm la liệt, mặt mũi bầm dập, mắt lệ rưng rưng, tay chân run rẩy như cầy sấy, ánh mắt nhìn Sở Y Y đầy sợ hãi tột độ.
“Tụi bây nên thấy may là còn được nhà nước bảo vệ, chứ không tao đã chặt tay chặt chân từng đứa rồi!”
“Tụi bây sao giống y chang đám khỉ trên núi Nga Mi vậy? Chuyên phá đồ, phá xong còn giả vờ ngây thơ!”
“Lần sau còn dám mò tay vào đồ của tao nữa, dù có là động vật cấp II cần bảo vệ, cũng đừng mong tao tha!”
“Hại bà hỏng lều, mất đồ, còn làm bà tiêu cả bữa sáng!”
“Xí! Một lũ... rác rưởi!”
Dứt lời, cô quay ngoắt người, đu dây vù vù trở về như chưa hề có một trận chiến sinh tử nào.
Trên đường về, cô tiện tay bắt luôn một con gà đang đẻ trứng, xách cả gà lẫn trứng về trại.
Bình luận nổ tung trời:
[Sở Y Y đúng kiểu “một đòn đều có phần”, con khỉ nào phá là con đó ăn đòn, không bỏ sót!]
[Quá đỉnh! Tôi còn không tưởng tượng nổi bắt được khỉ trong rừng, cô ấy làm như đi siêu thị ấy!]
[Sở Y Y, chị là thần tượng đời tôi!]
[Chị bỏ đóng phim đi, mở lớp dạy võ đi chị! Em đăng ký đầu tiên luôn!]
[Nói thật nhé, Sở Y Y mạnh thật đấy, nhưng gặp tôi là cô phải...]
[...xin tha đúng không?]
[Tôi lại thấy... tội mấy con khỉ. Tụi nó đâu biết gì đâu, thấy lạ thì nghịch tí thôi mà. Bản năng của động vật thôi, sao lại bị đánh tơi tả như vậy?]
[Đúng rồi đó, Sở Y Y cũng hơi quá đáng rồi. Khỉ không có não, nhưng cô ấy là người, cũng không nên nhỏ nhen vậy chứ.]
[Ủa alo? Trách Sở Y Y chi? Do tổ chương trình cố tình dắt khỉ tới phá đồ người ta mà!]
[Mất hết đồ dùng giữa rừng rậm là mất luôn đường sống đó! Cô ấy tức giận là chuyện bình thường. Trong môi trường thật sự hoang dã, không ai bảo vệ thì cô ấy sống được mấy ngày?]
[Sở Y Y ít ra còn nhớ tụi nó là động vật được bảo vệ, không gϊếŧ là còn nhân đạo rồi đó!]
Về lại nơi cắm trại, nhìn cảnh tượng trước mắt mà Sở Y Y muốn phát điên lần nữa.
Toàn bộ đồ đạc bị lũ khỉ biến thành bãi chiến trường.
Sở Y Y hít sâu một hơi, nhắm mắt kìm lửa giận, cố gắng giữ cho mình khỏi phát nổ.
Mở mắt ra, cô siết tay lại, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.
Lều trại: nát như bánh tráng, không cứu được.
Giường hơi: xì hết hơi, không còn hình dáng.
Túi cứu thương: bị ném vỡ, cồn sát trùng, thuốc đỏ văng tung tóe, băng gạc thì bị xé nát như giấy vụn.
Giấy vệ sinh: bị cào rách tơi bời, giấy bay lả tả như tuyết rơi đầu xuân.
May mà quần áo sạch cô gói trong túi chân không, không thì cũng tiêu luôn.
Dụng cụ đi vệ sinh dùng một lần tuy bị lôi ra ngoài, nhưng... vẫn còn dùng được.
Sở Y Y nhìn một lượt, khẽ nghiến răng:
“Mẹ nó… đám khỉ này thù dai ghê.”
Nhưng cô không than phiền, cũng không yếu đuối.
Cô làm được — người khác cũng làm được.
Dụng cụ vệ sinh cá nhân thì rơi tứ tung, bàn chải đánh răng còn bị bẻ gãy làm đôi, nhưng Sở Y Y rửa sạch rồi... vẫn gắng gượng xài tiếp được.
May sao cô còn mang theo một bộ dụng cụ nấu ăn dã ngoại, gồm một kiềng ba chân nhỏ và một cái nồi sắt tí hon.
Mấy món này chắc chắn, khỉ cũng khó lòng phá được, nên vẫn nguyên vẹn như mới.
Gia vị thì đổ mất một phần.
Sở Y Y bắt tay vào phân loại lại đồ đạc — cái gì còn dùng được thì giữ lại gọn gàng, cái gì hỏng thì dứt khoát vứt qua một bên.
Cô gom vài cành cây khô, nhóm một đống lửa, sau đó mang con gà vừa bắt được lúc nãy ra suối làm thịt.
5
0
1 tháng trước
23 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
