TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 5.3: Tổ chương trình mất tích – Livestream ẩn giấu

Trương Giai Giai cắn môi, không dám hé nửa lời.

Cố Minh Châu lại nhìn sang chỗ Sở Y Y, đang ăn thịt thỏ nướng ngon lành, nước miếng cô ta lại tuôn như suối.

Cô ta quay sang nhìn Cố Hiên, cất giọng yếu ớt đầy đáng thương:

“Anh à, em đi rã chân cả buổi trong rừng, giờ đói muốn xỉu rồi…”

Cố Hiên liếc sang chỗ Sở Y Y – đang ăn một mình, mặt lộ rõ vẻ khó chịu, trầm giọng:

“Chờ đó, anh qua xin cho em chút đồ ăn.”

Nói rồi, anh ta hùng hổ bước về phía Sở Y Y.

Cố Minh Châu lẽo đẽo theo sau.

Những người còn lại cũng bám theo, ai cũng hy vọng xin ké được chút gì ăn.

“Cô, chia một nửa thịt thỏ cho Minh Châu đi!” Cố Hiên đứng trước mặt Sở Y Y, nói như ra lệnh.

Sở Y Y:

“Biến!”

Cố Minh Châu lập tức lên giọng chỉ trích:

“Y Y, sao em lại nói chuyện với anh ba như vậy được chứ?”

Sở Y Y:

“Cô cũng cút đi!”

Cố Minh Châu ấm ức cắn môi, ra vẻ đáng thương:

“Y Y, em đừng quá đáng như vậy chứ, bọn chị đến đây là vì quan tâm em, muốn làm lành, sao em lại đối xử như vậy?”

“Bây giờ ekip quay phim đi hết rồi, ở nơi rừng rú hoang vu thế này chỉ còn lại mấy người tụi mình thôi. Không có bọn chị, em tính sống sót qua đêm kiểu gì?”

Sở Y Y bật cười mỉa mai:

“Tôi trang bị đầy đủ, một mình tôi sống ra sao thì cứ vậy mà sống. Người nên lo đêm nay sống thế nào... là mấy người, không phải tôi.”

Cô nàng Cố Minh Châu tức đến mức sắc mặt lúc xanh lè, lúc đỏ bừng như đèn giao thông hỏng.

Cố Hiên cũng chẳng khá hơn là bao, mặt đen như đáy nồi, giọng gắt lên:

“Sở Y Y, em càng ngày càng quá đáng đấy! Minh Châu là quan tâm em mới tới nói chuyện, em không cảm ơn thì thôi còn mỉa mai người ta. Em trở nên chua ngoa cay nghiệt từ bao giờ thế hả? Em không thể học theo Minh Châu một chút à? Em mà được một phần mười sự hiểu chuyện của con bé thì người nhà còn có thể ghét em được à?”

Sở Y Y cười lạnh:

“Tôi chẳng thèm cái sự ‘thích’ của mấy người đâu.”

Cố Hiên hít sâu một hơi, cố đè nén cơn giận:

“Thôi được, coi như em đang giận. Bây giờ em ngoan ngoãn xin lỗi Minh Châu, hứa sẽ thay đổi bản thân, ngoan ngoãn trở lại làm người, sau này về nhà tôi sẽ nói giúp em với ba mẹ, để em được quay lại nhà họ Cố.”

Sở Y Y ngẩng đầu, dùng ánh mắt “anh bị ngu hả?” mà nhìn hắn.

Cô thầm nghĩ, IQ của Cố Hiên này chắc là chưa tốt nghiệp mẫu giáo.

“Ha, ai thèm quay về cái nhà họ Cố của mấy người? Cái nhà đó ai cũng đầu óc có vấn đề, tôi sợ ở gần lâu ngày não cũng teo lại! Dù có cầu xin tôi, tôi cũng không thèm quay lại!”

Cố Hiên và Cố Minh Châu cùng lúc đen mặt như bầu trời sắp mưa giông, mắt tóe lửa nhìn chằm chằm vào Sở Y Y.

Cố Minh Châu vừa tức vừa đói, không còn máy quay nên cô ta cũng chẳng buồn giả vờ nữa, nghiến răng ken két:

“Anh ba, đừng nói nhiều với con tiện nhân đó nữa, cứ cho nó một trận là được rồi!”

“Nó dám năm lần bảy lượt nhằm vào em, còn tự ý bán cổ phần của gia đình lấy tiền riêng, đã thế còn động tay động chân với chúng ta! Em nói thật, chúng ta sớm nên dạy cho nó một bài học rồi!”

Sở Y Y cười khẩy:

“Cô đúng là giỏi đảo trắng thay đen. Cổ phiếu là của tôi, không phải của tôi thì tôi bán kiểu gì? Trước khi vu khống người khác thì làm ơn lắc lại cái đầu não chưa phát triển đó đi!”

Cố Minh Châu tức muốn ói máu ngay tại chỗ.

Cô ta chẳng thèm tranh cãi với Sở Y Y nữa, quay sang nhìn ba người kia, nói thẳng:

“Nó sỉ nhục tôi, cố ý gây chuyện với tôi. Nếu các người chịu đứng về phía tôi, cùng tôi dạy dỗ nó một trận, thì khi về tôi sẽ nhờ anh tôi sắp xếp cho mỗi người một suất tài nguyên điện ảnh hạng S+, thêm cả hợp đồng đại diện thương hiệu cao cấp luôn!”

Ba người kia nghe mà mắt sáng như đèn pha.

Bây giờ showbiz cạnh tranh khốc liệt, ngay cả ảnh đế như Đoạn Tương cũng khó mà kiếm được kịch bản ngon lành.

Còn hợp đồng cao cấp với thương hiệu xa xỉ thì càng như hái sao trên trời.

Quả thật là quá hấp dẫn.

Nhưng mà… bọn họ cũng còn đắn đo.

Trương Giai Giai do dự nói:

“Nếu chúng ta cùng bắt nạt cô ấy, lỡ có ai biết thì hậu quả không hay đâu…”

Cố Minh Châu cười khẩy:

“Đạo diễn đoàn đi hết rồi, chẳng còn ai quay phim cả. Miễn chúng ta không nói, thì ai mà biết? Lỡ con nhỏ đó có nói, chỉ cần chúng ta chối bỏ là được, còn quay lại nói nó mới là người gây chuyện. Mấy người nghĩ coi, netizen sẽ tin chúng ta – toàn là nghệ sĩ có tiếng hiền lành – hay là tin nó, cái đứa tai tiếng đầy mình?”

Ba người nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đồng thanh:

“Được, chúng tôi nghe theo sắp xếp của cô. Cô muốn làm gì cứ nói!”

Về cái mặt thật sau máy quay của Cố Minh Châu, họ cũng chẳng lạ gì.

Nghe đồn lâu rồi, cô này ngoài đời chẳng hề thánh thiện như hình tượng “bạch liên hoa” trên sóng.

Mà trong cái giới giải trí này, ai chẳng hai mặt? Bọn họ cũng thế, trước sau như một đều là diễn.

Cố Minh Châu cong khóe môi, chỉ vào Sở Y Y, nhe răng đầy ác ý:

“Đi giật lấy thịt nướng trong tay nó, cả cái ba lô nữa! Tôi thấy nó mang theo lều với đệm hơi đấy. Tối nay chúng ta khỏi lo ngủ đất rồi!”

Ba người kia nghe xong liền nhìn về phía Sở Y Y, ánh mắt lạnh lùng như chuẩn bị "lùa vịt".

Nhưng họ đâu có biết...

Trong rừng này đã được gắn sẵn vô số camera siêu nhỏ công nghệ mới nhất.

Những chiếc camera này không chỉ quay cực nét, mà micro cũng thu âm chất lượng y như phòng thu.

Kích thước thì nhỏ đến mức mắt thường nhìn gần cũng không phát hiện ra, mà lại không phát sáng đỏ như mấy máy thông thường.

Ngay khi đoàn làm phim rút đi, dàn camera siêu nhỏ này đã kích hoạt.

Và... trên nền tảng livestream, buổi phát sóng chưa từng bị gián đoạn!

4

0

1 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.