TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 5.2: Tổ chương trình mất tích – Livestream ẩn giấu

May còn năm sáu nhân viên không ăn, hốt hoảng chạy đến xem tình hình.

Nhưng khổ nỗi, ai cũng mù tịt y học, chỉ biết đứng nhìn mà bó tay.

Mấy người ngã vật kia sau vài phút phun máu thì… hoàn toàn bất động.

Có người run rẩy thử đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở rồi hét toáng lên:

“Không… không thấy thở nữa rồi! Mau! Mau đưa họ đi cấp cứu!!”

Đám nhân viên còn tỉnh lập tức khiêng người lên du thuyền.

Rồi chiếc du thuyền khởi động, phóng vèo một cái, biến mất khỏi tầm mắt, bỏ lại khu rừng hoang vu.

Mấy khách mời sững sờ như vừa ăn một cái tát trời giáng.

Toàn bộ quá trình chưa đến mấy phút, tổ chương trình đã chạy sạch?

Bỏ lại mấy người nghệ sĩ “tay yếu chân mềm” ở chốn hoang vu hẻo lánh này??

Trương Giai Giai vội chạy ra bờ sông, hét toáng về phía chiếc du thuyền đang xa dần:

“Đạo diễn! Quay lại đón bọn tôi với!! Mấy người bỏ bọn tôi lại đây rồi sao mà sống được hả?!”

Nhưng du thuyền bên kia đang náo loạn, chẳng ai buồn để ý đến cô.

Họ chỉ có thể mắt tròn mắt dẹt nhìn con thuyền lướt đi khuất hút.

Trương Giai Giai lo lắng đến mức suýt khóc:

“Trời ơi, bị bỏ lại đây thật rồi… giờ chúng ta biết làm sao bây giờ?!”

Đoạn Tương, người lớn tuổi hơn một chút, tỏ ra bình tĩnh nói:

“Đừng hoảng. Nhân viên bị ngộ độc nhiều quá, chắc họ cuống quá nên quên mất chúng ta. Khi ổn định lại, kiểu gì họ cũng nhớ ra.”

“Giờ chúng ta cứ bình tĩnh chờ đi là được.”

Trương Giai Giai nghe cũng có lý, tạm thời lấy lại bình tĩnh.

Đúng lúc này, Cố Minh Châu và Cố Hiên từ rừng đi ra.

Cố Minh Châu tay không đi trước, Cố Hiên lặc lè ôm cả đống cỏ khô theo sau.

Cố Minh Châu áy náy nói:

“Xin lỗi mọi người, bọn tôi không tìm được chỗ nào ngủ qua đêm cả. Nhìn quanh thì thấy bãi đất này tạm ổn, tối nay chắc phải ngủ tạm đây. Tôi với anh trai có lượm ít cỏ khô cho mọi người lót lưng.”

Cô ta vừa nói vừa nhìn quanh, rồi chợt thắc mắc:

“Ơ? Đạo diễn đâu? Quay phim đâu? Nhân viên đâu hết rồi? Sao chỉ còn chúng ta vậy?”

Trương Giai Giai sắp khóc lần hai, nghẹn ngào kể lại:

“Đạo diễn với nửa tổ chương trình vừa nãy ăn phải trái cây độc, ngộ độc xong xỉu hết ráo. Những người chưa ăn thì vội vàng chở họ đi cấp cứu.”

“Đó, nhìn kìa, vết máu dưới đất đó, vẫn còn tươi rói luôn.”

Cố Minh Châu cúi xuống nhìn vũng máu đỏ loang lổ trên mặt đất, trông như hiện trường án mạng, giật mình nhảy dựng.

Cô ta nhíu mày hỏi:

“Cả tổ chương trình đi hết? Không ai ở lại? Vậy quay gì nữa?”

Tần Tu Hàn thở dài:

“Có người thử kiểm tra mấy người bị ngất, nghe nói là… không còn thở nữa… Giờ xảy ra chuyện lớn vậy, đạo diễn cũng ngã lăn ra rồi, thì quay với chụp gì nữa. Chắc họ đang liên hệ nhà đầu tư để cử tổ đạo diễn mới đến.”

Lúc này Cố Minh Châu thấy không còn máy quay, mặt liền mất hết vẻ dịu dàng, hiện rõ nét khó chịu.

Từ lúc đặt chân xuống du thuyền, cô ta đã thấy chán ngán nơi này đến tận cổ.

Đặc biệt là từ lúc vào rừng — mặc váy mà cỏ dại cứ quệt vô chân, ngứa như kiến cắn, đau rát. Muỗi mòng thì thi nhau nhào vô đốt, khiến sự bực bội của cô ta tăng vọt lên cực điểm.

Nhưng vì có camera đang quay, nên Cố Minh Châu phải tiếp tục gồng mình giữ hình tượng “bông hoa trắng kiên cường”, giả vờ không sao cả, trông cứ như kiểu “mạnh mẽ, không sợ khổ” vậy.

Nói mới nhớ, hai anh quay phim đi theo cô ta và Cố Hiên biến mất từ lúc nào vậy ta?

Chắc là do cả bọn quá mệt nên không nghe được tiếng ồn bên ngoài, chứ hai người quay phim kia nghe thấy nên chạy ra ngoài rồi.

Đúng lúc này, Cố Minh Châu ngửi thấy mùi gì đó thơm nức mũi, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Sở Y Y, thấy cô nàng kia đang ăn ngấu nghiến món gì đó, bụng Cố Minh Châu không chịu nổi mà réo lên ùng ục, nước miếng cũng bắt đầu ứa ra.

Bình thường vì để giữ dáng, cô ta hay nhịn ăn, bữa tối thì gần như không đυ.ng tới.

Trước đây nhịn được.

Nhưng hôm nay không hiểu vì mệt quá hay vì mùi thịt thỏ nướng trong tay Sở Y Y thơm quá đáng, khiến con sâu thèm ăn trong bụng cô ta vùng dậy phản kháng dữ dội!

Bây giờ miệng cô ta ngứa ngáy vô cùng, cực kỳ muốn được ăn cái gì đó!

Cố Minh Châu cố gắng dời mắt đi chỗ khác, quay sang hỏi mấy người Trương Giai Giai:

“Thế đồ ăn mọi người tìm đâu rồi?”

Trương Giai Giai giơ nắm rau dại trong tay:

“Chỉ tìm được nhiêu đây thôi...”

Sắc mặt Cố Minh Châu lập tức đen thui như đáy nồi.

“Tôi với anh tôi vất vả cả buổi để lo chỗ ngủ cho mọi người, còn mấy người ba đứa đi kiếm đồ ăn thì chỉ lôi về được đúng mớ rau này? Thứ này đem cho heo ăn, heo còn khinh!”

“Tôi với anh tôi lúc đi kiếm cỏ lót ngủ còn thấy mấy con gà què nữa kia! Vậy mà mấy người ba đứa chẳng bắt nổi lấy một con, vô dụng thật sự!”

Trương Giai Giai tỏ vẻ không vui:

“Bọn tôi cũng cố gắng rồi chứ bộ! Mấy con gà con thỏ chạy nhanh như chớp, không bắt được là chuyện bình thường mà!”

“Cô nói bọn tôi vô dụng, chứ hai người không phải cũng chỉ nhặt được đúng đống cỏ khô đó thôi sao?”

“Đống cỏ ấy còn chẳng đủ cho một người nằm, chúng ta đông thế này, tối ngủ kiểu gì hả?”

Cố Minh Châu nheo mắt nhìn cô ấy:

“Ý cô là đang trách tôi đó à?”

Trương Giai Giai bị ánh mắt cô ta làm cho sợ phát khϊếp, lập tức lùi lại một bước, lắc đầu lia lịa:

“Không... không phải đâu, tôi chỉ... chỉ lỡ lời thôi…”

Cô ấy biết rõ anh trai của Cố Minh Châu có địa vị không nhỏ trong giới giải trí, cô ấy nào dám đắc tội với Cố Minh Châu, không khéo sau này hết đường lăn lộn trong nghề.

Nên dù có uất ức thế nào, cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nhịn.

“Hứ!” Cố Minh Châu hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt.

Cố Hiên lên tiếng:

“Nếu đã chê cỏ của chúng tôi, thì tối nay mấy người tự lo chỗ ngủ đi!”

4

0

1 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.