TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 5.1: Tổ chương trình mất tích – Livestream ẩn giấu

Sở Y Y khẽ khịt mũi cười khẩy, đeo balo lên vai, vô tư tiến thẳng vào rừng một cách dứt khoát.

Những người còn lại cũng lần lượt bắt đầu hành trình.

Vừa vào rừng, Sở Y Y đã phát hiện cỏ dại ở đây thực ra đã được tổ chương trình xử lý sơ qua rồi.

Tóm lại là có nương tay đấy.

Đi được một đoạn, Sở Y Y bỗng thấy một con thỏ đang tung tăng nhảy nhót phía trước.

Không nói không rằng, cô lập tức rướn người đuổi theo.

Nhưng mà thỏ hoang thì nhạy lắm, chưa đầy hai giây nó đã nhảy vọt cả chục mét, thoắt cái biến mất hút.

Sở Y Y cúi xuống lượm một hòn đá, ngón tay bật nhẹ một cái — phụt — viên đá bay vèo ra như tên bắn, đập trúng ngay giữa trán con thỏ.

Con thỏ “ngỏm” ngay tại chỗ.

“Trời ơi má ơi, cao thủ võ lâm hả?!” anh cameraman theo sau suýt rớt máy vì sốc.

Sở Y Y nhướng mày: “Hên thôi.”

Một mình ăn thì một con thỏ là đủ rồi.

Sở Y Y bước tới nhặt con thỏ, quay đầu đi về phía bờ suối.

Tới nơi, cô lôi con dao xếp trong balo ra, bắt đầu mổ xẻ xử lý con thỏ.

Vừa hay lúc đó Cố Minh Châu đi ngang, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu liền hét ầm lên:

“Aaaaa! Y Y, cậu thật tàn nhẫn quá! Tay nghề thuần thục thế kia, chắc thường xuyên gϊếŧ động vật lắm đúng không?!”

“Bộp!”

Sở Y Y không thèm nói lời nào, tiện tay ném đống nội tạng thỏ thẳng vào người Cố Minh Châu.

“Biến.”

“Aaaaaa—!”

Cố Minh Châu rú lên thảm thiết, mặt mũi méo xệch như sắp ngất.

Trời ơi đồ tanh lè tanh lét như vậy mà Sở Y Y dám ném thẳng vào người cô?!

“Sở Y Y, em quá đáng lắm rồi đó!” Cố Minh Châu vừa khóc vừa giậm chân, rồi tức tối bỏ đi thay đồ.

[Bình luận cư dân mạng]

[Trời má! Sở Y Y ác dữ thần luôn! Lấy nội tạng ném người ta, quá kinh tởm!]

[Tôi mà bị ném như vậy chắc tôi bẻ tay nhỏ tại chỗ luôn!]

[Mỗi mình tôi thấy Cố Minh Châu tự chuốc họa vào thân hả? Bị ghét còn cứ thích xáp vô, không tự thấy nhục à?]

[Tôi thấy Minh Châu cũng sai mà, câu vừa rồi rõ ràng là cố ý dẫn dắt người khác nghĩ Sở Y Y có khuynh hướng ngược đãi động vật, bị đối xử vậy cũng đáng đời.]

[Ủa nói vậy là sai à? Nhìn Sở Y Y xử lý con thỏ rành sáu câu thế kia, chắc chắn gϊếŧ nhiều mới quen tay như vậy chứ?!]

[Loại người như Sở Y Y, vừa độc miệng vừa lạnh lùng, tôi tin là cô ta thật sự có vấn đề!]

[Mọi người còn ngồi không làm gì? Mau vô dìm hàng con này, đuổi cổ nó ra khỏi giới giải trí đi!]

Sở Y Y chẳng buồn ngó ngàng đến những lời ong tiếng ve, tay nghề vẫn nhanh như gió. Xử lý xong nội tạng, lột da thỏ, cô lại vào rừng lượm ít củi khô, nhóm lửa cạnh bờ suối.

Cô đợi đến khi than cháy đỏ hồng mới bắt đầu nướng thịt.

Nướng trực tiếp bằng lửa sẽ làm cháy đen thịt bên ngoài, lại ám khói hôi không nuốt nổi. Cô không làm kiểu đó.

Một lát sau, nhóm tìm thức ăn cũng lục đυ.c quay về.

Ba người nhìn như vừa bò ra từ bụi rậm, tay không bắt được gì.

Chỉ có Trương Giai Giai ôm một bó rau dại, nhưng không ai chắc ăn nổi thứ đó có độc hay không.

“Trời ơi… thơm quá à…”

Trương Giai Giai ngửi thấy mùi thịt nướng lan ra, hít lấy hít để như kẻ đói khát.

Thấy Sở Y Y đang thong thả nướng thịt, cô ấy trợn mắt ngạc nhiên:

“Y Y! Cậu tìm được thức ăn rồi hả? Một mình cậu bắt được đó hả? Trời sao nhanh vậy!”

Tần Tu Hàn bĩu môi: “Chắc là hên, vớ được con nào hấp hối thôi.”

Trương Giai Giai gật gù, vờ gãi cổ, tỏ vẻ đồng tình.

“Bọn mình chẳng kiếm được gì cả. Mấy cái rau này cũng không biết có ăn được không nữa…” Trương Giai Giai rầu rĩ than thở.

Đoạn Tương ngửi thấy mùi thơm mê người kia, không nhịn được nuốt ực một ngụm nước bọt.

Anh ta liếc nhìn bầu trời đang dần tối lại, nói:

“Tranh thủ trời còn chưa tối hẳn, chúng ta đi tìm thêm lần nữa đi.”

Thế là ba người lại lội vào rừng.

Bọn họ đâu phải không tìm thấy gia cầm mà tổ chương trình đã thả ra.

Vừa đi vào chưa đến mười phút, đã thấy không dưới chục con gà.

Có mấy con còn bị tổ chương trình cố tình bẻ gãy chân, chạy lặc lè chậm như rùa.

Ấy thế mà bọn họ vẫn không tóm được con nào.

Nửa tiếng sau, trời đã tối mịt, tầm nhìn trong rừng thì khỏi phải nói—mờ mịt như nồi lẩu khói nghi ngút.

Bọn họ đành lủi thủi quay ra, tay trắng hoàn tay trắng.

Trong khi đó, Sở Y Y đã nướng xong con thỏ, bắt đầu ăn ngon lành.

Thịt thỏ bị cô nướng đến độ vàng ươm, giòn rụm bên ngoài mà bên trong lại mềm ngọt, nhìn thôi đã thấy muốn xỉu vì thèm.

Ba người còn lại nhìn mà ai nấy đều vô thức nuốt nước bọt, bụng réo ùng ục như đồng ca giao hưởng.

[Không ngờ Sở Y Y lại có tay nghề thế này, con thỏ kia nướng đúng kiểu ngoài giòn trong mềm, nhìn mà nuốt nước bọt không kịp.]

[Trời đất ơi, cái món thỏ nướng này nhìn còn hấp dẫn hơn mấy food blogger mình follow nữa đó!]

[Tôi đói rồi, mở app đặt đồ ăn liền và ngay!]

[Quyết định rồi, tối nay tôi cũng ăn thỏ!]

Trương Giai Giai thu lại ánh mắt thèm thuồng, quay sang hỏi đạo diễn:

“Đạo diễn, mọi người ăn gì thế?”

Cô ấy đang tính bụng lát nữa tổ đạo diễn ăn cơm thì bọn họ bám theo xin ké một chút cũng được.

Đạo diễn cười híp cả mắt, móc ra từ túi một quả đỏ to bằng nắm tay, nói:

“Bọn tôi cũng cử người đi tìm đồ ăn rồi, may mắn tìm được một cây có quả này, nhưng số lượng có hạn, nhân viên tụi tôi còn chưa đủ phần, nên không chia cho các cô cậu được đâu, tự nghĩ cách đi nhé!”

Trương Giai Giai lập tức xị mặt, thất vọng toàn tập.

Cùng lúc đó, đám đạo diễn và tổ công tác đã vui vẻ chén sạch đống quả đỏ kỳ lạ kia.

Ấy vậy mà chưa tới mười phút sau, người nào ăn quả cũng đồng loạt co giật đổ rạp xuống đất, miệng phun máu xối xả như phim kinh dị.

“Chết rồi! Quả này có độc!”

4

0

1 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.