0 chữ
Chương 2
Chương 2: Thông Tin Lúc 8 Giờ
Trò chơi?
Quốc lộ cầu sinh?
Bình thường cô cũng sẽ đọc vài bộ tiểu thuyết cầu sinh, nhưng không ngờ tiểu thuyết lại áp vào thực tế.
Cô vẫn còn hơi nghi ngờ với chuyện trong nhóm tin nhắn, cảm thấy đây chỉ là một trò đùa.
Trò chơi cầu sinh gì chứ? Hơi vớ vẩn rồi đó.
Nhưng đột nhiên bị thêm vào nhóm, còn luôn ở trạng thái cấm nhắn tin, với người thường thì đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm, nhưng với cô thì hơi lo lắng đó.
Bọn họ bảo tám giờ tối ngày mai trò chơi sẽ chính thức bắt đầu.
Cho dù là thật hay giả, cô nghĩ mình phải chuẩn bị trước một chút, nếu là giả, việc xin nghỉ một ngày này là cơ hội để cô nghỉ ngơi một chút.
Nếu là thật…
Vậy thì ngày mai là điểm quan trọng.
Nghĩ thế, Mạnh Thính Âm mở phần mềm xin nghỉ của công ty, lý do: Người nhà qua đời, phải về nhà đám tang.
Cô là cô nhi, từ nhỏ đã lớn lên trong trại mồ côi, hoàn toàn không có người nhà.
Điền lí do như vậy là để cấp trên không từ chối được.
Cô còn nhớ lúc mình vào làm, có một hôm tăng ca ba bốn ngày liền, sau đó bị ốm, sốt cao đến 40 độ.
Cô gọi xin cấp trên nghỉ bệnh đi khám, cấp trên lại đáp lại: “Lần sau bị bệnh thì báo trước, cô xin nghỉ đột xuất như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc của nhóm.”
Cô là một thực tập sinh, chỉ làm mấy việc vặt mà thôi, cô không biết sao mình nghỉ lại ảnh hưởng đến tiến độ công việc nhóm.
Nhưng sau lần đó, cô mới ý thức được, cấp trên là một tên ngốc thích ra vẻ, nói không chừng khi còn bé còn bị úng não.
Cho nên, cô phải dùng lí do người nhà mất này.
Hơn nữa, còn xin phép trước, vậy chắc tên cấp trên ngốc nghếch kia sẽ không làm khó cô.
Quả nhiên, đơn xin nghỉ được phê duyệt.
Nhưng Mạnh Thính Âm còn phát hiện một ghi chú: “Lần sau đừng nói chuyện này vào buổi tối, xui lắm.”
Mạnh Thính Âm tức tới mức bật cười, thì ra con người sẽ cười lúc cạn lời.
Trong miệng chửi thề một tiếng, cô quyết đoán tắt phần mềm, nhắm mắt làm ngơ, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng trong lòng có việc nên không ngủ được.
Mạnh Thính Âm lại mở điện thoại, bấm vào trang tiểu thuyết, xem qua mấy bộ truyện cầu sinh.
Cô không có nhiều hiểu biết phương diện này, nếu là trò chơi cầu sinh có thật, chuẩn bị trước một chút thì sẽ tăng thêm phần sống sót.
Vừa đọc đã mất ba tiếng.
Đến 1 giờ sáng, mắt cô đau quá mới bỏ điện thoại xuống đi ngủ.
Mạnh Thính Âm để điện thoại lúc bảy giờ sáng.
Đồng hồ vừa vang, cô đã mở to mắt, mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ.
Sa ba giây, ý thức quay lại.
Mạnh Thính Âm lăn lộn từ trên giường dậy, rửa mặt ăn sáng.
Hôm nay cô phải ra ngoài mua vật tư dã ngoại.
Từ cách mấy người đó nói chuyện, 8 giờ tối nay là lúc trò chơi bắt đầu, thứ cầm trên tay sẽ vào trò chơi cùng.
Nhưng ô tô là ngoại lệ.
Mạnh Thính Âm suy đoán, có thể là vì ô tô quá lớn nên không tính là "nắm" trong tay.
Nói vậy, cần phải hiểu rõ từ "nắm" này mới được.
Cô dùng một ngày để mua một balo dã ngoại.
Thời gian gấp gáp, mua trên mạng thì không kịp, cô phải đến tiệm chuyên bán để mua.
Cô tìm một tiệm được đánh giá tốt trên mạng, sau đó gọi xe đến.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở trước cửa tiệm, Mạnh Thính Âm tính tiền xuống xe, đi vào trong tiệm.
Trong tiệm rất vắng, Mạnh Thính Âm vừa vào thì ông chủ mập mạp đã đi tới chào đón: “Cô gái, cô muốn mua gì?”
Quốc lộ cầu sinh?
Bình thường cô cũng sẽ đọc vài bộ tiểu thuyết cầu sinh, nhưng không ngờ tiểu thuyết lại áp vào thực tế.
Cô vẫn còn hơi nghi ngờ với chuyện trong nhóm tin nhắn, cảm thấy đây chỉ là một trò đùa.
Trò chơi cầu sinh gì chứ? Hơi vớ vẩn rồi đó.
Nhưng đột nhiên bị thêm vào nhóm, còn luôn ở trạng thái cấm nhắn tin, với người thường thì đây chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm, nhưng với cô thì hơi lo lắng đó.
Bọn họ bảo tám giờ tối ngày mai trò chơi sẽ chính thức bắt đầu.
Cho dù là thật hay giả, cô nghĩ mình phải chuẩn bị trước một chút, nếu là giả, việc xin nghỉ một ngày này là cơ hội để cô nghỉ ngơi một chút.
Nếu là thật…
Vậy thì ngày mai là điểm quan trọng.
Nghĩ thế, Mạnh Thính Âm mở phần mềm xin nghỉ của công ty, lý do: Người nhà qua đời, phải về nhà đám tang.
Điền lí do như vậy là để cấp trên không từ chối được.
Cô còn nhớ lúc mình vào làm, có một hôm tăng ca ba bốn ngày liền, sau đó bị ốm, sốt cao đến 40 độ.
Cô gọi xin cấp trên nghỉ bệnh đi khám, cấp trên lại đáp lại: “Lần sau bị bệnh thì báo trước, cô xin nghỉ đột xuất như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc của nhóm.”
Cô là một thực tập sinh, chỉ làm mấy việc vặt mà thôi, cô không biết sao mình nghỉ lại ảnh hưởng đến tiến độ công việc nhóm.
Nhưng sau lần đó, cô mới ý thức được, cấp trên là một tên ngốc thích ra vẻ, nói không chừng khi còn bé còn bị úng não.
Cho nên, cô phải dùng lí do người nhà mất này.
Hơn nữa, còn xin phép trước, vậy chắc tên cấp trên ngốc nghếch kia sẽ không làm khó cô.
Nhưng Mạnh Thính Âm còn phát hiện một ghi chú: “Lần sau đừng nói chuyện này vào buổi tối, xui lắm.”
Mạnh Thính Âm tức tới mức bật cười, thì ra con người sẽ cười lúc cạn lời.
Trong miệng chửi thề một tiếng, cô quyết đoán tắt phần mềm, nhắm mắt làm ngơ, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng trong lòng có việc nên không ngủ được.
Mạnh Thính Âm lại mở điện thoại, bấm vào trang tiểu thuyết, xem qua mấy bộ truyện cầu sinh.
Cô không có nhiều hiểu biết phương diện này, nếu là trò chơi cầu sinh có thật, chuẩn bị trước một chút thì sẽ tăng thêm phần sống sót.
Vừa đọc đã mất ba tiếng.
Đến 1 giờ sáng, mắt cô đau quá mới bỏ điện thoại xuống đi ngủ.
Mạnh Thính Âm để điện thoại lúc bảy giờ sáng.
Đồng hồ vừa vang, cô đã mở to mắt, mắt vẫn nhập nhèm buồn ngủ.
Mạnh Thính Âm lăn lộn từ trên giường dậy, rửa mặt ăn sáng.
Hôm nay cô phải ra ngoài mua vật tư dã ngoại.
Từ cách mấy người đó nói chuyện, 8 giờ tối nay là lúc trò chơi bắt đầu, thứ cầm trên tay sẽ vào trò chơi cùng.
Nhưng ô tô là ngoại lệ.
Mạnh Thính Âm suy đoán, có thể là vì ô tô quá lớn nên không tính là "nắm" trong tay.
Nói vậy, cần phải hiểu rõ từ "nắm" này mới được.
Cô dùng một ngày để mua một balo dã ngoại.
Thời gian gấp gáp, mua trên mạng thì không kịp, cô phải đến tiệm chuyên bán để mua.
Cô tìm một tiệm được đánh giá tốt trên mạng, sau đó gọi xe đến.
Nửa tiếng sau, xe dừng ở trước cửa tiệm, Mạnh Thính Âm tính tiền xuống xe, đi vào trong tiệm.
Trong tiệm rất vắng, Mạnh Thính Âm vừa vào thì ông chủ mập mạp đã đi tới chào đón: “Cô gái, cô muốn mua gì?”
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
