TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 41

Tô Chi Ý đưa cốc nước cho anh: "Mau uống đi, uống xong chân anh sẽ dễ chịu hơn." Lục Hàn Xuyên nghe vậy ngoan ngoãn uống cạn cốc nước.

Sau đó anh mở miệng dặn dò cô: "Chi Chi, nhất định đừng làm vậy trước mặt người ngoài, biết chưa?"

"Ừm, em biết rồi Anh Lục, anh cứ yên tâm đi."

Nói xong liền đỡ Lục Hàn Xuyên đi về phía chiếc giường lớn.

Đúng lúc sắp ngồi xuống giường, Tô Chi Ý lại không cẩn thận bị vấp, thân người lập tức ngã về một bên.

Lục Hàn Xuyên thấy vậy nhanh chóng kéo cô vào lòng mình.

Do quán tính cả hai cùng ngã xuống giường, Lục Hàn Xuyên siết chặt Tô Chi Ý trong lòng.

Đồng thời khi ngã xuống giường, môi của hai người cũng vô tình chạm vào nhau.

Hai người lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng cả hai đều không lập tức quay đầu tránh đi.

Nhiệt độ không ngừng tăng lên, thân thể Lục Hàn Xuyên cũng bắt đầu nóng lên, Tô Chi Ý cũng tim đập như trống.

Không biết qua bao lâu, Lục Hàn Xuyên dựa vào chút lý trí cuối cùng còn sót lại, đột ngột ngẩng đầu rời khỏi môi Tô Chi Ý.

Nhưng lại không nỡ đứng dậy, lúc này anh đôi mắt hơi đỏ nhìn chằm chằm cô gái nhỏ mà anh yêu sâu sắc trước mặt.

Tô Chi Ý nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, dường như đang từng chút một bị anh hút vào.

Ngay lúc này, Lục Hàn Xuyên đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của Tô Chi Ý.

Yết hầu anh khẽ động, anh rất muốn mở miệng hỏi cô, có phải vì muốn thay Tô Quân Nghị báo đáp ân cứu mạng của anh nên mới chọn ở lại bên cạnh mình?

Nhưng lại không dám thật sự hỏi ra, nếu là thật thì anh phải làm sao?

Anh ấy thật sự sẽ phát điên mất! Sau đó anh đột ngột ngồi dậy.

Tô Chi Ý nhìn anh dường như có chuyện muốn hỏi mình, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra.

Tô Chi Ý cũng không biết anh muốn hỏi mình điều gì, nên cũng chọn im lặng không nói.

Cô thấy Lục Hàn Xuyên không để ý đến mình, cái miệng nhỏ chu lên.

Sau đó cơn buồn ngủ ập đến, cô cũng không yên tâm để Lục Hàn Xuyên ở lại trong phòng một mình.

Nghĩ bụng nếu anh ấy lại đau, mình sẽ lập tức cho anh ấy thêm một cốc nước không gian để giảm đau.

Thế là cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, không kìm được cơn buồn ngủ nữa mà ngủ thϊếp đi.

Khi Lục Hàn Xuyên rất khó khăn mới trấn áp được sự xao động của mình.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ không chút phòng bị của Tô Chi Ý.

Anh ấy lập tức vừa giận vừa cười, không kìm được đưa tay nhẹ nhàng véo má nhỏ của Tô Chi Ý: "Cô nhóc, tim em thật là lớn gan nha!" Vừa dứt lời liền thu tay lớn về.

Giữa lông mày và khóe mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, nhìn chằm chằm cô.

Sáng sớm hôm sau, Tô Chi Ý không chút bất ngờ thức dậy trên chiếc giường lớn của Lục Hàn Xuyên.

Lúc này từ phòng khách truyền đến giọng nói nghi ngờ của Mẹ Lục: "Ấy, Chi Chi đâu rồi?

Sáng sớm thế này, con bé này đi đâu rồi?" Thì ra Mẹ Lục sáng sớm đã đi gọi Tô Chi Ý dậy ăn sáng, nhưng lại phát hiện cô không có trong phòng.

Tìm một vòng cũng không thấy cô ấy đâu.

Tiếng Má Tôn cũng vang lên theo: "Không biết ạ, cháu cũng không thấy Tô nha đầu đâu."

Ngay lúc này, bên tai họ trước tiên truyền đến tiếng ho nhẹ có chút không tự nhiên của Lục Hàn Xuyên.

Sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên: "Mẹ, Má Tôn, hai người đừng lo lắng, Chi Chi ở trong phòng con, con bé vẫn chưa ngủ..."

1

0

2 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.