TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

"Gì cơ?" Mẹ Lục không dám tin hỏi lại một lần.

Lục Hàn Xuyên đành phải nói lại lần nữa: "Chi Chi ở trong phòng con, vẫn chưa ngủ dậy."

"Haha haha, thằng ranh con, cuối cùng con cũng sáng mắt ra rồi!" Mẹ Lục lập tức vẻ mặt tươi cười.

Sau đó nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt bà ấy không kìm được thay đổi.

"Không đúng! Thằng ranh con, con không được làm gì vượt quá giới hạn đâu nhé! Biết chưa?"

Lục Hàn Xuyên nghe vậy lập tức biết Mẹ Lục đã hiểu lầm.

Trên mặt Lục Hàn Xuyên không kìm được lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, là tối qua con đau chân, Chi Chi không yên tâm về con nên mới ở trong phòng con chăm sóc con cả đêm.

Nhưng con không ngủ trên giường đâu! Con trải nệm dưới đất!"

Mẹ Lục và Má Tôn nghe vậy không kìm được nhìn nhau cười.

Sau đó Mẹ Lục làm ra vẻ thật sự nói: "Má Tôn, hôm qua bà có nói với tôi, giường phòng Chi Chi lâu năm hỏng rồi, dễ sập lắm phải không?"

Má Tôn thấy vậy lập tức hiểu ý Mẹ Lục, gật đầu phụ họa: "Đúng rồi đấy ạ, cái giường đó ấy à, cũng mấy năm rồi không có ai ngủ qua, không biết chừng nào sẽ sập đâu ạ."

Mẹ Lục cho bà ấy một vẻ mặt “đúng bài”, sau đó nhìn về phía Lục Hàn Xuyên đang ngồi trên sofa: "Vừa hay, cứ để Chi Chi bình thường ở phòng con ngủ trưa.

Buổi tối thì về phòng con bé đi.

Như vậy không chỉ giảm bớt trọng lượng, mà còn kéo dài tuổi thọ sử dụng của cái giường nữa chứ."

"Mẹ ~" Lục Hàn Xuyên nghe vậy không kìm được bất đắc dĩ cười khẽ gọi một tiếng Mẹ Lục. Nhưng Mẹ Lục lại không mảy may lay động, kéo Má Tôn đang đứng "hóng drama" bên cạnh, thoáng cái đã chui vào bếp.

Tô Chi Ý trong phòng nghe thấy cuộc đối thoại của họ, không kìm được khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Mẹ Lục quả nhiên nói được làm được, thế là, từ ngày đó trở đi, cứ đến giờ ngủ trưa, trong phòng Lục Hàn Xuyên luôn xuất hiện bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu của Tô Chi Ý.

Ngày nọ, Lục Hàn Xuyên đang ngủ trưa, bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa dành dành tươi mát.

Tim anh khẽ động, lập tức phản ứng lại, là cô gái nhỏ của mình đang lén lút đến gần anh.

Anh cố kìm nén hành động muốn lập tức ngồi dậy, cố gắng bình ổn tâm trí.

Cứ thế nằm thẳng trên giường, muốn xem thử cô nhóc này sẽ làm gì mình?

Lúc này, Tô Chi Ý nhìn Lục Hàn Xuyên đang ngủ say, trái tim nhỏ đập thình thịch, bắt đầu đập không kiểm soát.

Tiếng tim đập dần lớn hơn, cô cảm giác trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Càng đến gần người mình yêu, tiếng tim đập càng rõ rệt.

Khi cô hoàn hồn lại, khoảng cách giữa cô và Lục Hàn Xuyên đã rất gần rồi.

Gần đến mức, hơi thở của hai người đều quấn quýt lấy nhau.

Gần đến mức, chỉ cần Tô Chi Ý tiến thêm một chút nữa, chỉ cần một chút thôi, là cô ấy có thể hôn lên môi Lục Hàn Xuyên.

Ở nơi Tô Chi Ý không nhìn thấy, Lục Hàn Xuyên đang vừa căng thẳng lại có chút phấn khích, siết chặt đầu ngón tay mình.

Ngay lúc này, đôi môi mềm mại của Tô Chi Ý liền nhẹ nhàng in lên chiếc sống mũi cao thẳng của Lục Hàn Xuyên.

Sau khi hôn lên chiếc sống mũi cao thẳng đó, Tô Chi Ý hơi phấn khích mở to hai mắt.

Sau đó cô nhận ra, lông mi của Lục Hàn Xuyên thế mà lại đang khẽ run.

Ầm một tiếng, khuôn mặt nhỏ của Tô Chi Ý đỏ bừng hoàn toàn! Anh ấy tỉnh! Anh ấy vậy mà tỉnh!

0

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.