0 chữ
Chương 38
Chương 38: Nàng không muốn làm hắn đau lòng
Ngọc Thiên Lỗi đi tới đường chính, “Còn một ít, cơm nước xong lại xem.”
“Vâng! Phụ thân phải ăn cơm thật ngon, vậy thì thân thể mới có thể cường tráng hơn.” Ngọc Lê Thanh mỉm cười tiến lại gần, kéo cánh tay phụ thân, cùng ông đi về phía hậu sảnh.
Trên bàn cơm, Ngọc Thiên Lỗi và Giang Chiêu Nguyên ngồi đoan chính, ăn văn nhã.
Hai người đối mặt với nhau cũng không nói gì, hoàn toàn không còn nhiệt huyết như lúc mới gặp.
Không ai nói chuyện, không hiểu sao lại có chút quạnh quẽ.
Ngọc Lê Thanh không biết tâm tư của bọn họ, thấy không ai nói chuyện, liền chủ động mở miệng xin phụ thân đi gϊếŧ giặc.
“Trong nhà nhiều sổ sách như vậy, nếu như phụ thân không xem hết nổi, có thể để con gái chia sẻ một chút cho người. Tư thục thi toán đối chiếu sổ sách, mỗi lần con đều được tiên sinh khen ngợi.”
Ngọc Thiên Lỗi nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: “Ta biết con thông minh, chỉ là sản nghiệp của chúng ta phong phú, để cho một người có kiến thức nửa vời như con xem, e rằng sẽ nhìn đến chóng mặt hoa mắt.”
“Người cũng không cho con xem, làm sao biết con không được?”
Ngọc Lê Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn ra, “Hơn nữa không phải đường huynh cũng mới giúp người quản hai năm sao, năm nay con bắt đầu học, chắc chắn sẽ học nhanh hơn đường huynh.”
Ngọc Thiên Lỗi giải thích: “Ngọc Thịnh khéo đưa đẩy, am hiểu sâu sắc cách đối nhân xử thế. Còn con không an phận lại yếu ớt, có thể quản tốt phường dệt nhỏ kia hay không cũng không chắc chắn, tạm thời cũng đừng nghĩ xen vào chuyện khác.”
Bị phụ thân từ chối trước mặt Giang Chiêu Nguyên, Ngọc Lê Thanh cảm thấy rất mất mặt, giận dỗi nói: “Phụ thân chỉ biết cái tốt của đường huynh, sao lại không khen con chứ?”
Ngọc Thiên Lỗi bất đắc dĩ cười cười, “Sao không khen con, mỗi ngày khen con, đã muốn nâng con lên trời rồi.”
“Hừ, con chắc chắn sẽ làm tốt hơn so với đường huynh.” Ngọc Lê Thanh ăn một miếng cơm.
Giang Chiêu Nguyên ngồi ở bên cạnh chỉ nghe cha con nói vài câu vài lời thì đã đoán ra ý đồ của Ngọc Lê Thanh, trái tim bất giác có chút lạnh giá.
“Thanh Thanh muốn học quản lý gia nghiệp sao?” Hắn cẩn thận thăm dò, trong lòng đóng băng.
Học cách quản lý gia nghiệp.
Sau đó tiếp quản Ngọc gia...
Dường như nàng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân với hắn.
Kiếp trước cũng vậy, Thanh Thanh không còn phụ thân cho nên mới vào kinh tìm hắn, lúc ở trong Hầu phủ cũng không hề đề cập đến chuyện thành thân.
Lúc trước chỉ cảm thấy nàng xấu hổ mở miệng, bây giờ nghe xong lời của nàng, tất cả đều xâu chuỗi cùng một chỗ: Thanh Thanh cũng không cần hắn, tờ giấy hôn ước kia trong mắt nàng cũng chỉ là do an bài của phụ thân, không thể không tuân theo.
Nàng không cần hắn.
Chính hắn là người đã làm xáo trộn cuộc sống của nàng.
Tim hắn rất lạnh, mơ hồ đau nhức.
Từ trước đến nay Giang Chiêu Nguyên luôn biết mình không được người khác yêu, nhưng Thanh Thanh đã để lại nhiều dấu vết như thế ở trong lòng hắn, hắn cho rằng bọn họ là nhân duyên thiên định, chẳng lẽ chỉ là hắn đơn phương tình nguyện sao?
Ánh mắt của hắn bi thương như vậy, Ngọc Lê Thanh liếc mắt một cái đã hiểu được lo lắng của hắn.
Nàng không muốn làm hắn đau lòng.
Quyết đoán lấy lý do thoái thác lúc trước để thuyết phục phụ thân ra, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Ta đương nhiên phải học quản lý gia nghiệp rồi, về sau gả cho ngươi, mới có thể quản lý gia sản thay ngươi chứ.”
Phụ thân nói nói dối phải đánh đòn, Ngọc Lê Thanh yên lặng ghi nhớ chuyện này cho mình, ngày sau sự thành sẽ đánh một ván trở lại.
Nghe vậy, trên mặt Giang Chiêu Nguyên lại hiện lên ý cười, “Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?”
Ngọc Lê Thanh gật đầu, lại tiết kiệm được một bản.
Thiếu niên không biết chuyện dịu dàng mà nhìn nàng, giống như nhìn về một vầng trăng sáng, tốt đẹp mà xa xôi, hắn cố gắng muốn đến gần nàng, đột nhiên phát hiện, nàng cũng đang đi về phía hắn.
Trong tim nàng có hắn.
Chỉ một câu này, đã hơn ngàn vạn lời nói rồi. Trong mắt Giang Chiêu Nguyên ẩn tình đưa tình, chăm chú nhìn nàng, cực kỳ động lòng.
“Thanh Thanh, nàng thật tốt.”
----------
Lão phụ thân: Hai đứa nói chuyện, vậy ta đi nha?
“Vâng! Phụ thân phải ăn cơm thật ngon, vậy thì thân thể mới có thể cường tráng hơn.” Ngọc Lê Thanh mỉm cười tiến lại gần, kéo cánh tay phụ thân, cùng ông đi về phía hậu sảnh.
Trên bàn cơm, Ngọc Thiên Lỗi và Giang Chiêu Nguyên ngồi đoan chính, ăn văn nhã.
Hai người đối mặt với nhau cũng không nói gì, hoàn toàn không còn nhiệt huyết như lúc mới gặp.
Không ai nói chuyện, không hiểu sao lại có chút quạnh quẽ.
Ngọc Lê Thanh không biết tâm tư của bọn họ, thấy không ai nói chuyện, liền chủ động mở miệng xin phụ thân đi gϊếŧ giặc.
“Trong nhà nhiều sổ sách như vậy, nếu như phụ thân không xem hết nổi, có thể để con gái chia sẻ một chút cho người. Tư thục thi toán đối chiếu sổ sách, mỗi lần con đều được tiên sinh khen ngợi.”
“Người cũng không cho con xem, làm sao biết con không được?”
Ngọc Lê Thanh chu cái miệng nhỏ nhắn ra, “Hơn nữa không phải đường huynh cũng mới giúp người quản hai năm sao, năm nay con bắt đầu học, chắc chắn sẽ học nhanh hơn đường huynh.”
Ngọc Thiên Lỗi giải thích: “Ngọc Thịnh khéo đưa đẩy, am hiểu sâu sắc cách đối nhân xử thế. Còn con không an phận lại yếu ớt, có thể quản tốt phường dệt nhỏ kia hay không cũng không chắc chắn, tạm thời cũng đừng nghĩ xen vào chuyện khác.”
Bị phụ thân từ chối trước mặt Giang Chiêu Nguyên, Ngọc Lê Thanh cảm thấy rất mất mặt, giận dỗi nói: “Phụ thân chỉ biết cái tốt của đường huynh, sao lại không khen con chứ?”
“Hừ, con chắc chắn sẽ làm tốt hơn so với đường huynh.” Ngọc Lê Thanh ăn một miếng cơm.
Giang Chiêu Nguyên ngồi ở bên cạnh chỉ nghe cha con nói vài câu vài lời thì đã đoán ra ý đồ của Ngọc Lê Thanh, trái tim bất giác có chút lạnh giá.
“Thanh Thanh muốn học quản lý gia nghiệp sao?” Hắn cẩn thận thăm dò, trong lòng đóng băng.
Học cách quản lý gia nghiệp.
Sau đó tiếp quản Ngọc gia...
Dường như nàng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân với hắn.
Kiếp trước cũng vậy, Thanh Thanh không còn phụ thân cho nên mới vào kinh tìm hắn, lúc ở trong Hầu phủ cũng không hề đề cập đến chuyện thành thân.
Lúc trước chỉ cảm thấy nàng xấu hổ mở miệng, bây giờ nghe xong lời của nàng, tất cả đều xâu chuỗi cùng một chỗ: Thanh Thanh cũng không cần hắn, tờ giấy hôn ước kia trong mắt nàng cũng chỉ là do an bài của phụ thân, không thể không tuân theo.
Chính hắn là người đã làm xáo trộn cuộc sống của nàng.
Tim hắn rất lạnh, mơ hồ đau nhức.
Từ trước đến nay Giang Chiêu Nguyên luôn biết mình không được người khác yêu, nhưng Thanh Thanh đã để lại nhiều dấu vết như thế ở trong lòng hắn, hắn cho rằng bọn họ là nhân duyên thiên định, chẳng lẽ chỉ là hắn đơn phương tình nguyện sao?
Ánh mắt của hắn bi thương như vậy, Ngọc Lê Thanh liếc mắt một cái đã hiểu được lo lắng của hắn.
Nàng không muốn làm hắn đau lòng.
Quyết đoán lấy lý do thoái thác lúc trước để thuyết phục phụ thân ra, dùng âm thanh cực nhỏ nói: “Ta đương nhiên phải học quản lý gia nghiệp rồi, về sau gả cho ngươi, mới có thể quản lý gia sản thay ngươi chứ.”
Phụ thân nói nói dối phải đánh đòn, Ngọc Lê Thanh yên lặng ghi nhớ chuyện này cho mình, ngày sau sự thành sẽ đánh một ván trở lại.
Nghe vậy, trên mặt Giang Chiêu Nguyên lại hiện lên ý cười, “Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?”
Ngọc Lê Thanh gật đầu, lại tiết kiệm được một bản.
Thiếu niên không biết chuyện dịu dàng mà nhìn nàng, giống như nhìn về một vầng trăng sáng, tốt đẹp mà xa xôi, hắn cố gắng muốn đến gần nàng, đột nhiên phát hiện, nàng cũng đang đi về phía hắn.
Trong tim nàng có hắn.
Chỉ một câu này, đã hơn ngàn vạn lời nói rồi. Trong mắt Giang Chiêu Nguyên ẩn tình đưa tình, chăm chú nhìn nàng, cực kỳ động lòng.
“Thanh Thanh, nàng thật tốt.”
----------
Lão phụ thân: Hai đứa nói chuyện, vậy ta đi nha?
7
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
