0 chữ
Chương 39
Chương 39: Cân bằng hai bên
Vài câu nói dối đã lừa được thiếu niên tin tưởng không hề nghi ngờ, Ngọc Lê Thanh có hơi kinh ngạc, Giang Chiêu Nguyên trong trí nhớ chính là thiên tài mười sáu tuổi đã thi đậu Trạng nguyên, lại dễ lừa như vậy sao?
Nhớ lại, lúc trước phụ thân cũng tin tưởng không nghi ngờ đối với lý do thoái thác của nàng, bởi vì giữa cha con bọn họ tin tưởng lẫn nhau.
Mà một câu nói đơn giản của mình đã lừa được Giang Chiêu Nguyên, có phải là bởi vì... hắn nguyện ý tin tưởng nàng hay không.
Nghĩ tới đây, Ngọc Lê Thanh cảm thấy áy náy, ánh mắt nhìn về phía Giang Chiêu Nguyên cũng trở nên nhu tình như nước.
Hai người nhẹ nhàng nói chuyện, giống như đã quên mất Ngọc Thiên Lỗi ngồi đối diện.
Ngọc Thiên Lỗi vốn tức giận vì chuyện phát hiện đồ ngủ của Giang Chiêu Nguyên ở trong phòng Ngọc Lê Thanh, cũng không có ý định qua đây dùng cơm tối, chỉ là nếu ông không đến, chẳng phải là đã cho bọn nó cơ hội ở chung hay sao?
Ông không muốn trơ mắt nhìn con gái bị người khác làm thần hồn điên đảo, cho nên mới chịu đựng mất hứng, ngồi xuống ăn cơm cùng bọn họ.
Không ngờ hai đứa nhỏ này cũng không khiến cho người ta bớt lo lắng, còn đã bắt đầu “liếc mắt đưa tình” ở trước mắt ông, nhìn đúng là khiến cho người ta tức giận.
Còn chưa thành thân, sao lại chán ngấy như thế rồi?
Nếu như sau này Thanh Nhi thật sự đến Lương Kinh cùng với Giang Chiêu Nguyên, liệu còn để lão phụ thân này ở trong lòng hay không?”
Trong lòng Ngọc Thiên Lỗi rất khó chịu, nhìn chằm chằm vào hai người, lạnh lùng nói: “Ăn cơm.”
“Ồ.” Ngọc Lê Thanh nghe ra phụ thân không vui, ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt, gắp một miếng cá vào bát phụ thân, “Phụ thân cũng ăn nhiều một chút.”
Nhìn thịt cá trong bát, Ngọc Thiên Lỗi cảm thấy vui mừng bội phần, Thanh Nhi còn nhớ rõ ông thích ăn cá. Lúc này vẻ lo lắng trên mặt mới biến mất một chút.
Sau khi trấn an phụ thân, Ngọc Lê Thanh lại gắp một miếng thịt cho Giang Chiêu Nguyên, nhỏ giọng nói: “Ngươi ăn nhiều thịt một chút, thân thể khỏe mạnh.”
Giang Chiêu Nguyên mỉm cười, gật đầu.
Bên trái dỗ một chút, bên phải dỗ một chút, cuối cùng cũng cân bằng được hai bên.
Ngọc Lê Thanh tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian nửa nén nhang qua đi, sức ăn của Ngọc Lê Thanh nhỏ, là người đầu tiên ăn no xong đứng dậy, “Con ăn xong rồi, về trước làm bài tập, hai người cứ từ từ mà dùng. Nói xong liền đi ra ngoài.
“Ta cũng...” Theo sát phía sau, Giang Chiêu Nguyên cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Ngọc Lê Thanh không khỏi khẩn trương, không phải là hắn vẫn còn nhớ chuyện nàng nói sẽ bế hắn đó chứ?
Cũng không phải là không thể bế, chỉ là cứ thuận theo tính tình của hắn như vậy, có phải là đã nuông chiều hắn quá rồi hay không? Có vẻ như nàng cực kỳ dễ nói chuyện vậy.
Đang lúc khó xử, phía sau truyền đến giọng nói của phụ thân, “Giang công tử dừng bước, có thể ngồi thêm một lát cùng với ta không?”
Giang Chiêu Nguyên nhìn bóng lưng Ngọc Lê Thanh, lại nhìn về phía Ngọc Thiên Lỗi, do dự một lát, vẫn ngồi lại.
Hắn biết Thanh Thanh rất tôn kính phụ thân của mình, mà hắn là con rể tương lai của Ngọc gia, cũng nên có quan hệ hòa hợp với nhạc phụ tương lai. Thanh Thanh có rất nhiều thứ tốt đẹp, tuy rằng hắn không biết, cũng rất khó cảm giác được, nhưng hắn bảo vệ sự tốt đẹp của nàng, để cho nàng mãi mãi đều vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, hắn đã thỏa mãn rồi.
Không nghe thấy tiếng bước chân đi tới, Ngọc Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói một tiếng, “Hai người từ từ nói chuyện.” Dứt lời liền đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, các nơi trong vườn treo đèn l*иg chiếu sáng, trong đêm tối nối liền thành từng con đường rải ánh sáng nhạt, Ngọc Lê Thanh dọc theo đường chính trở về, Nhược Nhược bên cạnh, hai người cũng không nói nhiều.
Cho đến khi vào Xuân Đường Hiên, Ngọc Lê Thanh mới mở miệng: “Hỏi được chưa?”
Nhược Nhược gật đầu, “Quản gia nói hôm nay chỉ có ba nha hoàn đến Xuân Đường hiên quét dọn, là Tô Hồng, Tiểu Đào và Tiểu Tình, nô tỳ vừa mới lại hỏi Chu đại ca, người hôm nay đến Bích Đồng viện là Tiểu Tình.”
Hạ nhân trong Ngọc phủ có khoảng bốn năm mươi người, lâm viên hoa cỏ trong phủ thường xuyên cần quét dọn tu sửa, có một nửa số hạ nhân mua về là vì để quét dọn đình viện, cũng sẽ không để cho bọn họ tiếp xúc với những nơi quan trọng như thư phòng, phòng ngủ.
Tên của ba người này cũng không xa lạ gì, Ngọc Lê Thanh từng thấy bọn họ cắt tỉa hoa cỏ ở trong vườn, trông đều rất an phận, cũng không đoán được trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì.
“Sai người gọi bọn họ đến đây, ta muốn hỏi xem bọn họ lấy đâu ra lá gan lại dám xông vào phòng ta.” Ngọc Lê Thanh đẩy cửa thư phòng đi vào.
Nhớ lại, lúc trước phụ thân cũng tin tưởng không nghi ngờ đối với lý do thoái thác của nàng, bởi vì giữa cha con bọn họ tin tưởng lẫn nhau.
Mà một câu nói đơn giản của mình đã lừa được Giang Chiêu Nguyên, có phải là bởi vì... hắn nguyện ý tin tưởng nàng hay không.
Nghĩ tới đây, Ngọc Lê Thanh cảm thấy áy náy, ánh mắt nhìn về phía Giang Chiêu Nguyên cũng trở nên nhu tình như nước.
Hai người nhẹ nhàng nói chuyện, giống như đã quên mất Ngọc Thiên Lỗi ngồi đối diện.
Ngọc Thiên Lỗi vốn tức giận vì chuyện phát hiện đồ ngủ của Giang Chiêu Nguyên ở trong phòng Ngọc Lê Thanh, cũng không có ý định qua đây dùng cơm tối, chỉ là nếu ông không đến, chẳng phải là đã cho bọn nó cơ hội ở chung hay sao?
Không ngờ hai đứa nhỏ này cũng không khiến cho người ta bớt lo lắng, còn đã bắt đầu “liếc mắt đưa tình” ở trước mắt ông, nhìn đúng là khiến cho người ta tức giận.
Còn chưa thành thân, sao lại chán ngấy như thế rồi?
Nếu như sau này Thanh Nhi thật sự đến Lương Kinh cùng với Giang Chiêu Nguyên, liệu còn để lão phụ thân này ở trong lòng hay không?”
Trong lòng Ngọc Thiên Lỗi rất khó chịu, nhìn chằm chằm vào hai người, lạnh lùng nói: “Ăn cơm.”
“Ồ.” Ngọc Lê Thanh nghe ra phụ thân không vui, ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt, gắp một miếng cá vào bát phụ thân, “Phụ thân cũng ăn nhiều một chút.”
Nhìn thịt cá trong bát, Ngọc Thiên Lỗi cảm thấy vui mừng bội phần, Thanh Nhi còn nhớ rõ ông thích ăn cá. Lúc này vẻ lo lắng trên mặt mới biến mất một chút.
Giang Chiêu Nguyên mỉm cười, gật đầu.
Bên trái dỗ một chút, bên phải dỗ một chút, cuối cùng cũng cân bằng được hai bên.
Ngọc Lê Thanh tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian nửa nén nhang qua đi, sức ăn của Ngọc Lê Thanh nhỏ, là người đầu tiên ăn no xong đứng dậy, “Con ăn xong rồi, về trước làm bài tập, hai người cứ từ từ mà dùng. Nói xong liền đi ra ngoài.
“Ta cũng...” Theo sát phía sau, Giang Chiêu Nguyên cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Ngọc Lê Thanh không khỏi khẩn trương, không phải là hắn vẫn còn nhớ chuyện nàng nói sẽ bế hắn đó chứ?
Cũng không phải là không thể bế, chỉ là cứ thuận theo tính tình của hắn như vậy, có phải là đã nuông chiều hắn quá rồi hay không? Có vẻ như nàng cực kỳ dễ nói chuyện vậy.
Giang Chiêu Nguyên nhìn bóng lưng Ngọc Lê Thanh, lại nhìn về phía Ngọc Thiên Lỗi, do dự một lát, vẫn ngồi lại.
Hắn biết Thanh Thanh rất tôn kính phụ thân của mình, mà hắn là con rể tương lai của Ngọc gia, cũng nên có quan hệ hòa hợp với nhạc phụ tương lai. Thanh Thanh có rất nhiều thứ tốt đẹp, tuy rằng hắn không biết, cũng rất khó cảm giác được, nhưng hắn bảo vệ sự tốt đẹp của nàng, để cho nàng mãi mãi đều vui vẻ hạnh phúc.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, hắn đã thỏa mãn rồi.
Không nghe thấy tiếng bước chân đi tới, Ngọc Lê Thanh thở phào nhẹ nhõm, xoay người nói một tiếng, “Hai người từ từ nói chuyện.” Dứt lời liền đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, các nơi trong vườn treo đèn l*иg chiếu sáng, trong đêm tối nối liền thành từng con đường rải ánh sáng nhạt, Ngọc Lê Thanh dọc theo đường chính trở về, Nhược Nhược bên cạnh, hai người cũng không nói nhiều.
Cho đến khi vào Xuân Đường Hiên, Ngọc Lê Thanh mới mở miệng: “Hỏi được chưa?”
Nhược Nhược gật đầu, “Quản gia nói hôm nay chỉ có ba nha hoàn đến Xuân Đường hiên quét dọn, là Tô Hồng, Tiểu Đào và Tiểu Tình, nô tỳ vừa mới lại hỏi Chu đại ca, người hôm nay đến Bích Đồng viện là Tiểu Tình.”
Hạ nhân trong Ngọc phủ có khoảng bốn năm mươi người, lâm viên hoa cỏ trong phủ thường xuyên cần quét dọn tu sửa, có một nửa số hạ nhân mua về là vì để quét dọn đình viện, cũng sẽ không để cho bọn họ tiếp xúc với những nơi quan trọng như thư phòng, phòng ngủ.
Tên của ba người này cũng không xa lạ gì, Ngọc Lê Thanh từng thấy bọn họ cắt tỉa hoa cỏ ở trong vườn, trông đều rất an phận, cũng không đoán được trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì.
“Sai người gọi bọn họ đến đây, ta muốn hỏi xem bọn họ lấy đâu ra lá gan lại dám xông vào phòng ta.” Ngọc Lê Thanh đẩy cửa thư phòng đi vào.
15
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
