0 chữ
Chương 37
Chương 37: Chạy trối chết
“Ta cảm thấy, như vậy cũng rất tốt.” Hắn nhẹ giọng cười.
Đột nhiên bị hắn kề sát, Ngọc Lê Thanh căng thẳng hít sâu một hơi, còn tưởng rằng sẽ bị hắn bắt được.
Cho dù chó sữa nhỏ bé cũng có bản năng săn bắn trời sinh, sẽ mãnh liệt nhào đến trong lúc người khác buông lỏng cảnh giác, hôn nhẹ cọ cọ, như là đang làm nũng, nhưng thực ra là đang học tập bắt lấy con mồi.
Sắc mặt Ngọc Lê Thanh yếu kém mà đỏ lên, có chút tức giận vì hắn luôn không học được cách thu liễm, cũng tức giận chính mình, rất thích khuôn mặt của hắn.
Lúc trước nàng còn không hiểu tại sao có người sẽ sa vào sắc đẹp, cho đến tiểu mỹ nhân này đi tới trước mặt nàng, mỗi một hành động đều hiển lộ rõ phong nhã, sao mà không khiến người ta sinh lòng thương tiếc được chứ.
Không được, cứ tiếp tục như vậy, nói thêm vài câu với hắn sẽ bại trận mất.
Ngọc Lê Thanh vội vàng đứng dậy, giả vờ đột nhiên nhớ tới chuyện lớn gì đó, “Ai ya, ta còn có chút việc phải làm, đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại.”
Không đợi Giang Chiêu Nguyên đáp lại, nàng đã ra khỏi cửa phòng, đi dọc theo hành lang đến một bên sân.
Mặt trời sắp lặn, trong sân có hơi tối tăm, đối diện có hạ nhân đang treo đèn l*иg, dường như không có ai chú ý đến Ngọc Lê Thanh từ hậu sảnh đi ra.
Nhược Nhược từ cửa theo tới, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, sao người lại ra ngoài rồi?”
Vừa rồi mới thấy đám nha hoàn mang thức ăn lui ra, lại không thấy lão gia qua đây dùng cơm, chỉ có một mình tiểu thư đi ra ngoài, chẳng lẽ là có chuyện gấp gì sao?
Ngọc Lê Thanh khoát hai tay quạt gió sang hai bên, hít sâu nói: “Ngồi cùng với hắn, ta sắp nóng muốn chết rồi.”
“Không nên, trong phòng có để băng đá mà.”
Nhược Nhược nhìn mặt nàng, quả thật là đỏ dữ dội, lại nghĩ đến trò đùa ầm ĩ vừa rồi của hai người trong hoa viên, ngầm hiểu, nhỏ giọng hỏi, “Có phải Giang công tử lại...”
Ngọc Lê Thanh vội vàng ngắt lời nàng ta: “Đừng nói những chuyện này nữa, thừa dịp có thời gian, ngươi đi tìm quản gia hỏi một chút, sáng nay có mấy người đến sân viện của ta quét dọn.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Nhược Nhược xoay người muốn đi, không quên quan tâm nói, “Tiểu thư, bây giờ có cần đi lấy cho người một chiếc quạt tròn không?”
“Không cần không cần, ta đợi một lát ở bên ngoài là được rồi.” Nói xong, Ngọc Lê Thanh an vị ở dưới hành lang.
Sau khi Nhược Nhược đi không bao lâu, sức nóng trên mặt nàng cũng đã qua, nàng ngây ngốc ở bên ngoài, không thấy Giang Chiêu Nguyên đi ra, trong lòng từ từ thả lỏng.
Để mặc hắn một lát, chắc là cũng được rồi.
Đứng dậy muốn trở về hậu sảnh, mới vừa đi tới trước cửa đã thấy gã sai vặt bên cạnh phụ thân từ tường viện bên kia đi tới.
Ngọc Lê Thanh nghiêng đầu nhìn về phía sau hắn, không thấy phụ thân, hỏi: “Sao phụ thân còn chưa đến?”
Chu Dương đi tới trước mặt nàng, đáp lời: “Lão gia nói ông ấy còn một vài sổ sách chưa đối chiếu xong, sẽ không tới dùng cơm, tiểu thư và Giang công tử ăn trước đi.”
“Phụ thân muốn dùng cơm trong thư phòng sao?”Ngọc Lê Thanh quan tâm nói.
Chu Dương dừng lại một chút, suy tư rồi đáp: “Lão gia muốn dùng cơm sau.”
“Vậy làm sao có thể được chứ, dạ dày của phụ thân vốn đã không tốt, mỗi năm mỗi gầy gò, nếu không ăn cơm đàng hoàng, làm sao thân thể có thể chịu đựng được.” Ngọc Lê Thanh sốt ruột, đi về phía sau hắn, muốn đến Bích Đồng viện khuyên phụ thân dùng cơm đúng giờ.
“Ấy, tiểu thư!” Chu Dương đuổi theo phía sau nàng, giống như có lời muốn nói.
Ngọc Lê Thanh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, vừa xoay một vòng đã thấy có một người lén lút trốn sau tường, đứng đối mặt với tường, giống như cho rằng gốc cây nhỏ kia có thể che được thân hình của ông vậy.
“Phụ thân?”
Vừa nhìn đã bị nhận ra, Ngọc Thiên Lỗi xấu hổ xoay người lại, giơ tay giả vờ ho nhẹ vài tiếng, “Khụ khụ.”
“Sổ sách của phụ thân đã đối chiếu xong chưa?” Ngọc Lê Thanh nghi hoặc -- Sao phụ thân lại thích trốn sau tường thế nhỉ.
Đột nhiên bị hắn kề sát, Ngọc Lê Thanh căng thẳng hít sâu một hơi, còn tưởng rằng sẽ bị hắn bắt được.
Cho dù chó sữa nhỏ bé cũng có bản năng săn bắn trời sinh, sẽ mãnh liệt nhào đến trong lúc người khác buông lỏng cảnh giác, hôn nhẹ cọ cọ, như là đang làm nũng, nhưng thực ra là đang học tập bắt lấy con mồi.
Sắc mặt Ngọc Lê Thanh yếu kém mà đỏ lên, có chút tức giận vì hắn luôn không học được cách thu liễm, cũng tức giận chính mình, rất thích khuôn mặt của hắn.
Lúc trước nàng còn không hiểu tại sao có người sẽ sa vào sắc đẹp, cho đến tiểu mỹ nhân này đi tới trước mặt nàng, mỗi một hành động đều hiển lộ rõ phong nhã, sao mà không khiến người ta sinh lòng thương tiếc được chứ.
Không được, cứ tiếp tục như vậy, nói thêm vài câu với hắn sẽ bại trận mất.
Không đợi Giang Chiêu Nguyên đáp lại, nàng đã ra khỏi cửa phòng, đi dọc theo hành lang đến một bên sân.
Mặt trời sắp lặn, trong sân có hơi tối tăm, đối diện có hạ nhân đang treo đèn l*иg, dường như không có ai chú ý đến Ngọc Lê Thanh từ hậu sảnh đi ra.
Nhược Nhược từ cửa theo tới, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, sao người lại ra ngoài rồi?”
Vừa rồi mới thấy đám nha hoàn mang thức ăn lui ra, lại không thấy lão gia qua đây dùng cơm, chỉ có một mình tiểu thư đi ra ngoài, chẳng lẽ là có chuyện gấp gì sao?
Ngọc Lê Thanh khoát hai tay quạt gió sang hai bên, hít sâu nói: “Ngồi cùng với hắn, ta sắp nóng muốn chết rồi.”
Nhược Nhược nhìn mặt nàng, quả thật là đỏ dữ dội, lại nghĩ đến trò đùa ầm ĩ vừa rồi của hai người trong hoa viên, ngầm hiểu, nhỏ giọng hỏi, “Có phải Giang công tử lại...”
Ngọc Lê Thanh vội vàng ngắt lời nàng ta: “Đừng nói những chuyện này nữa, thừa dịp có thời gian, ngươi đi tìm quản gia hỏi một chút, sáng nay có mấy người đến sân viện của ta quét dọn.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Nhược Nhược xoay người muốn đi, không quên quan tâm nói, “Tiểu thư, bây giờ có cần đi lấy cho người một chiếc quạt tròn không?”
“Không cần không cần, ta đợi một lát ở bên ngoài là được rồi.” Nói xong, Ngọc Lê Thanh an vị ở dưới hành lang.
Sau khi Nhược Nhược đi không bao lâu, sức nóng trên mặt nàng cũng đã qua, nàng ngây ngốc ở bên ngoài, không thấy Giang Chiêu Nguyên đi ra, trong lòng từ từ thả lỏng.
Đứng dậy muốn trở về hậu sảnh, mới vừa đi tới trước cửa đã thấy gã sai vặt bên cạnh phụ thân từ tường viện bên kia đi tới.
Ngọc Lê Thanh nghiêng đầu nhìn về phía sau hắn, không thấy phụ thân, hỏi: “Sao phụ thân còn chưa đến?”
Chu Dương đi tới trước mặt nàng, đáp lời: “Lão gia nói ông ấy còn một vài sổ sách chưa đối chiếu xong, sẽ không tới dùng cơm, tiểu thư và Giang công tử ăn trước đi.”
“Phụ thân muốn dùng cơm trong thư phòng sao?”Ngọc Lê Thanh quan tâm nói.
Chu Dương dừng lại một chút, suy tư rồi đáp: “Lão gia muốn dùng cơm sau.”
“Vậy làm sao có thể được chứ, dạ dày của phụ thân vốn đã không tốt, mỗi năm mỗi gầy gò, nếu không ăn cơm đàng hoàng, làm sao thân thể có thể chịu đựng được.” Ngọc Lê Thanh sốt ruột, đi về phía sau hắn, muốn đến Bích Đồng viện khuyên phụ thân dùng cơm đúng giờ.
“Ấy, tiểu thư!” Chu Dương đuổi theo phía sau nàng, giống như có lời muốn nói.
Ngọc Lê Thanh không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi ra ngoài, vừa xoay một vòng đã thấy có một người lén lút trốn sau tường, đứng đối mặt với tường, giống như cho rằng gốc cây nhỏ kia có thể che được thân hình của ông vậy.
“Phụ thân?”
Vừa nhìn đã bị nhận ra, Ngọc Thiên Lỗi xấu hổ xoay người lại, giơ tay giả vờ ho nhẹ vài tiếng, “Khụ khụ.”
“Sổ sách của phụ thân đã đối chiếu xong chưa?” Ngọc Lê Thanh nghi hoặc -- Sao phụ thân lại thích trốn sau tường thế nhỉ.
7
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
